Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 729

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:24:30
Lượt xem: 62

Quý Yên Nhiên chợt hiểu ra, Chu Việt tưởng cô bị tai nạn, mà vừa rồi cô ấy lại tưởng người trong phòng cấp cứu là người nhà anh ấy.

“Không phải em, nhưng cũng có liên quan đôi chút đến em, em kéo cô ấy một cái nên mới thoát được, bằng không, có khi cô ấy thật sự gặp nguy hiểm rồi.”

Quý Yên Nhiên cúi nhìn bạn trai.

“Chỗ đó chỉ là vết thương nhỏ, em đứng không vững được nên trẹo chân đập vào lề đường. tại mùa hè đi giày xăng đan nên bị cọ rách da, nếu là mùa đông, đi giày thì đã không bị nặng như thế rồi.”

Làm cô ấy đau muốn c.h.ế.t đó.

Chu Việt càng thêm áy náy.

“Lẽ ra anh không nên để em lại đó, anh xin lỗi.”

Giận hờn trong lòng Quý Yên Nhiên đã sớm tan theo mây khói từ khi đụng phải vụ tai nạn xe cộ.

“Tại em, em không nên quấy nhiễu vô lý lúc anh đang làm nhiệm vụ, rõ ràng biết anh đang làm việc mà còn cố tình giành giật với Hàn Quyên, là em không phải. Em lớn tuổi hơn cô ấy, hẳn nên nhường nhịn mới đúng.”

Con nhỏ Hàn Quyên kia lòng dạ hẹp hòi lắm, kiểu gì nó cũng sẽ tố với mẹ mình, rồi người xui xẻo lại là mình nữa thôi.

Ai bảo người ta từ nhỏ đến lớn cứ luôn thông minh vượt trội, nhảy lớp liên tục, 16 tuổi đã đi du học, mọi người đều thích nó cơ chứ, đấu với nó chỉ có thiệt thân thôi.

Chu Việt khom lưng cõng Quý Yên Nhiên lên: “Chuyện hôm nay là anh sai, vậy coi như hai ta huề nhé.”

Quý Yên Nhiên đột nhiên cất cao giọng, hưng phấn reo lên: “Thật chứ?”

Chu Việt cảm thấy màng nhĩ của mình suýt thì đã bị giọng cô nhỏ này chọc thủng.

“Anh sẽ giữ lời, nhưng nếu xét kĩ thì chuyện em lừa anh chưa từng tạo ra tổn thương thực chất nào cho anh, mà chuyện hôm nay anh bỏ em lại đó đã khiến em bị thương rồi, cho nên em có quyền trừng phạt anh, phạt thế nào cũng được.”

Quý Yên Nhiên không ngờ bị thương một chút lại nhận được đãi ngộ ‘cao cấp’ như thế.

Cô ấy rạo rực nói:

“Nếu anh thấy áy náy thì mấy chuyện vừa rồi chúng mình xí xóa hết nhé. Nhưng anh phải bảo đảm một điều, về sau chúng mình có cãi nhau thì anh cũng không được lờ em đi như thế.

Nếu có gì bất mãn, anh cứ việc nói thẳng ra, bằng không, em sẽ tưởng anh đơn phương muốn chia tay với em đấy.”

Giọng cô ấy thấp xuống, nghe đầy đáng thương.

Trước nay Quý Yên Nhiên đều thẳng thắn bộc trực như thế, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, không thích đè nén hay giấu giếm trong lòng.

Nhưng Chu Việt thì khác, anh ấy hay che giấu cảm xúc riêng.

Trừ khi chính anh ấy nói ra thì Quý Yên Nhiên mới có thể biết, bằng không, dù có cố gắng, Quý Yên Nhiên cũng không đoán được anh ấy đang nghĩ gì.

“Ừ, chỉ một lần này thôi, không có lần sau.”

Chu Việt cõng Quý Yên Nhiên đi tìm bác sĩ, đi được một quãng, cô ấy mới nhận ra suốt dọc đường mình đã bị bao người nhìn.

Nhưng đã muộn rồi, tốc độ truyền tin ở bệnh viện này thật đáng sợ, chỉ chốc lát, tin đã lan đi khắp nơi.

“Viện trưởng Hàn ơi, con gái chị kiếm được anh bạn trai chất lượng quá, cao to mạnh mẽ, lại còn điển trai.

Chậc chậc, nhìn là biết ngay rất chu đáo và tinh tế, thấy Yên Nhiên bị đau chân còn cõng con bé suốt dọc đường, không muốn con bé chịu khổ.”

“Đúng đúng, cậu thanh niên đó nhìn rất là đứng đắn, mặc quân trang trông nghiêm túc như ông Quý nhà chị đó, con rể tương lai này được đấy.”

Hàn Dung nhận được điện thoại là vội tới bệnh viện ngày, băng bó cho con gái xong, bà định đưa con về nhà dưỡng thương luôn, nào ngờ cậu bạn trai của con bé cũng đã chạy tới bệnh viện.

Bà cười cười, đáp:

“Tôi còn chưa gặp bạn trai nó đâu, thế là mấy người thấy trước cả tôi rồi đấy. Tôi phải đi xem xem thế nào mới được.”

“Vậy chị đi nhanh đi, em thấy hai đứa đang hỏi bác sĩ Hứa về những việc cần lưu ý khi chăm sóc vết thương kìa.”

Hàn Dung vội chạy tới, đứng ngoài cửa phòng bệnh thò đầu vào nhìn quanh, lập tức trông thấy một thanh niên cao lớn chững chạc.

Bà ngắm thật kĩ, chà, cậu thanh niên này nghe nói cũng bản lĩnh lắm, ông Quý nhà mình còn từng khen suốt, chẳng trách lại được cấp trên để mắt.

Hàn Dung tựa ở cửa hào hứng quan sát cách con gái mình và bạn trai tương tác với nhau.

Yên Nhiên nhà bà chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu cun cút, cũng may có cậu nhóc kia chu đáo lấy giấy ra ghi chép lại.

“Chân này đừng để dính nước, vết thương cứ hai ngày phải thay băng gạc một lần.”

Quý Yên Nhiên không dám ngẩng đầu nhìn bác sĩ, bởi vì bác sĩ Hứa có biết cô ấy, cô ấy phải gọi là bác đấy.

Cô ấy không biết mẹ mình đang đứng ngay cửa phòng, bằng không, có khi đã xấu hổ đến muốn chui xuống lỗ nẻ nào mà trốn đi cho rồi.

Chu Việt còn tưởng bạn gái xấu hổ, ngày thường đi trên đường cô ấy cũng không cho mình nắm tay vì ngại bị người ta thấy.

Đi xem phim cũng chỉ có thể tranh thủ lúc rạp chiếu tắt đèn, xung quanh tối đen như mực mới lén lút nắm tay một lát, mặc dù là vậy, ra khỏi rạp phim, cô gái nhỏ này cũng đỏ mặt như gấc.

Nêu ra hết những điểm cần chú ý, bác sĩ Hứa mới tủm tỉm cười, trêu chọc:

“Yên Nhiên lớn rồi nhỉ, vài năm nữa chắc bác cũng được ăn kẹo rồi đây.”

Quý Yên Nhiên thẹn thùng che mặt: “Chúng cháu đi trước ạ, cháu chào bác Hứa.”

Cô ấy vội níu áo Chu Việt, ra hiệu cho bạn trai mau đưa mình ra khỏi nơi này.

Chu Việt không nhịn được phải bật cười, thì ra cô ấy gặp phải người quen, chẳng trách lại xấu hổ như thế.

DTV

Lúc này Hàn Dung mới bước vào, thong dong lên tiếng:

“Vội gì mà vội, không tính giới thiệu nam đồng chí này với ai à? Người ta đưa mình đi khám bác sĩ thì phải biết dẫn về nhà mời người ta bữa cơm coi như cảm ơn chứ.”

Chu Việt nhìn Quý Yên Nhiên như muốn hỏi, người này là ai.

Mặt Quý Yên Nhiên đã đỏ lựng lên, màu đỏ lan sang cả tai và cổ.

“Mẹ em.”

Chu Việt vội đứng ngay dậy, nghiêm trang chào Hàn Dung theo nghi lễ người lính.

“Chào cô ạ, cháu là Chu Việt, là bạn trai của Yên Nhiên, chúng cháu đã quen nhau 3 năm ạ.”

Hàn Dung cười hiền lành, cậu nhóc này trông tuấn tú cương trực thế, chẳng trách con gái bà lại thích.

Nhìn kĩ còn có thể loáng thoáng thấy phong thái ông Quý nhà bà hồi trẻ cơ, năm xưa ông chồng bà trong quân cũng nổi danh đẹp trai đó.

Hàn Dung chào bác sĩ Hứa rồi nhiệt tình mời Chu Việt về nhà mình ăn tối.

Chu Việt chỉ đưa hai mẹ con tới cổng nhà rồi viện cớ nhiệm vụ hôm nay chưa xong, để hôm khác sẽ tới chơi.

Nhìn theo bóng con rể tương lai đi xa dần, Hàn Dung đỡ con gái vào nhà.

“Trông rất được đó, không biết tính cách thì thế nào, có hợp với con không.”

Quý Yên Nhiên xấu hổ bảo:

“Mẹ, mẹ nhiệt tình quá, con mà là anh ấy, có khi đã sợ đến mức không dám tới nhà ta làm khách đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-729.html.]

Hàn Dung bất đắc dĩ nói:

“Người ta từ chối là vì không muốn tới chơi mà đi tay không, con tưởng ai cũng ngốc như con chắc.”

Trần Kiều thấp thỏm chờ đợi, cô ta không biết ý định này của mình là đúng hay sai, nhưng cô ta cảm thấy, bày quán vỉa hè mãi không phải kế lâu dài, cần có một nhãn hiệu riêng của mình mới được.

Tống Thời Hạ xem xong bản kế hoạch của Trần Kiều, thận trọng đưa ra nhận xét:

“Có vài điểm không được hợp lý, ví dụ như nhà xưởng, trước tiên cô có thể đề nghị hợp tác với một nhà xưởng lớn nào đó.

Chứ nếu ngay từ đầu đã muốn mở xưởng riêng thì cần số vốn rất lớn, vô hình trung lại tăng nguy cơ rủi ro về kinh tế lên cho mình.”

Trần Kiều thở ra nhẹ nhõm, Tống Thời Hạ không phản đối ý tưởng mở công ty riêng của mình.

“Thì tại tôi lo lắng quá đó mà, có những nhà xưởng, hai bên đang hợp tác tốt, họ thấy mình kiếm được, cảm thấy mình phụ thuộc vào họ nên đột nhiên lên mặt tăng giá.

Tôi gặp kiểu kinh doanh bất nhất như thế nhiều lần rồi, riêng chuyện nhập hàng đã phải thay đối mấy mối rồi đó.”

Tống Thời Hạ viết mấy chữ:

“Cho nên, việc kí hợp đồng mới quan trọng như thế. Nếu đã kí hợp đồng, mà bên họ vô duyên vô cớ tăng giá hoặc trộn hàng loại hai thì sẽ phải bồi thường gấp 10 lần kiện hàng.

Làm buôn bán là đôi bên cùng có lợi, chứ không phải cô đơn phương cầu xin người ta hợp tác với mình.”

Trần Kiều như bừng tỉnh, vội vàng gật đầu.

Tống Thời Hạ lại nhắc nhở:

“Vải cũng không nhất thiết phải mua ở một xưởng dệt, thủ đô có nhiều xưởng dệt như thế, mỗi nơi lại có một màu chủ đạo, cô cứ tự đi khảo sát, đừng để bên trung gian ăn lời chênh lệch.”

Trần Kiều cảm kích lắm:

“Cũng may mà tôi nghĩ tới chuyện qua đây hỏi ý kiến cô, không thì có khi phải vấp ngã vài lần mới học được những thứ này.”

Tống Thời Hạ cười hỏi: “Cô đi công tác bao lâu?”

“Dự tính là tầm nửa tháng, sẽ tranh thủ về sớm, trước hết đi xem vải, nghe nói ngoài đó có nhiều nguyên liệu mới lắm, kí hợp đồng xong sẽ về luôn.”

Tống Thời Hạ còn đặc biệt dặn dò cô ta:

“Nhớ phải bảo quản hành lý cẩn thận, tiền tài đừng để lộ cho người ngoài thấy, cũng đừng có trò chuyện hay quá thân thiết với ai dọc đường đi.”

Trần Kiều ra về, Tống Thời Hạ vào không gian lấy ra mấy củ khoai lang đỏ, định đem nướng.

Hôm nay Quý Duy Thanh có bữa tiệc xã giao, nghe nói là bên viện khoa học mới hoàn thành một nghiên cứu rất quan trọng, viện trưởng mời các nghiên cứu viên đi ăn cơm.

Tống Thời Hạ trông bếp lò, nhàm chán gẩy than, đám nhóc con vào học lớp năng khiếu nên bận rộn quá, không kém gì học sinh cuối cấp ba luôn.

Có nhiều khi chưa làm xong bài tập trong giờ lên lớp còn phải tiếp tục làm vào những tiết tự học buổi tối.

May mắn là bên đó có xe đưa đón học sinh, Tống Thời Hạ không giữ mẹ chồng ở lại đây nữa, cha chồng cô cũng đã có tuổi, cần người ở bên chăm sóc.

Ăn khoai nướng xong, Tống Thời Hạ tì cằm nhìn ra cửa sổ, ngoài kia, tuyết đã lả tả rơi.

Mới 4 giờ chiều mà trời đã xâm xẩm tối, Tống Thời Hạ lo Quý Duy Thanh về không thấy đường thì dễ ngã, cô lại đang rảnh, bèn quyết định đi đón anh, giờ này hẳn bên đó đã ăn xong.

Trong phòng bao riêng của nhà hàng, ngồi trên ghế chủ trì là một người phụ nữ trẻ, hẳn còn chưa tới 30, người này là lãnh đạo có chức vị cao nhất ở đây, phó viện trưởng viện khoa học nhà nước.

Quý Duy Thanh ngồi trong một góc khuất như muốn giảm thiểu sự chú ý của xung quanh lên mình, nhưng vẫn không tránh được ‘số phận’ bị biến thành trung tâm các cuộc trò chuyện.

“Lần này công của giáo sư Quý là lớn nhất, nếu không nhờ ý tưởng của cậu ấy trong bài luận cùng với những đề xuất trước đó làm nền tảng đột phá thì chúng ta không thể hoàn thành đề án này nhanh như vậy được.”

“Người ta đang dạy học bên đại học Yến Kinh, có phòng thí nghiệm riêng, chỉ cần có ý tưởng là có thể lập tức bắt tay làm thực nghiệm.

Không như chúng ta, muốn sử dụng thiết bị nào quan trọng một chút là phải đề đơn, đợi phê chuẩn mới được.”

“Thì đó, đại học Yến Kinh cũng chịu đầu tư ghê, chuẩn bị riêng một phòng thí nghiệm chuyên sâu cho giáo sư Quý, giá mà viện chúng ta cũng hào phóng được như thế thì tốt biết bao.”

“Không đâu, tôi nghe nói phòng thí nghiệm tư nhân của giáo sư Quý là do bạn cùng trường nhiệt tình hỗ trợ thành lập, đại học Yến Kinh chỉ cho mỗi mảnh đất xây phòng thí nghiệm thôi đó.”

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Quý Duy Thanh.

“Giáo sư Quý, sao cậu cứ ăn không thôi thế, nào nào, qua đây uống một ly đi.”

“Xin lỗi, tôi không uống rượu.”

Có người trêu chọc: “Hẳn là người trong nhà nghiêm khắc quá, không dám uống nhỉ?”

Quý Duy Thanh cười bảo: “Vâng, cô ấy không thích mùi rượu.”

“Giáo sư Quý còn trẻ như vậy đã bị vợ quản chặt rồi, thật đáng thương.”

Người phụ nữ ngồi ghế lãnh đạo đặt đũa xuống:

“Nghe nói vợ giáo sư Quý cũng đang học lên nghiên cứu sinh ở đại học Yến Kinh phải không?”

Mấy người xung quanh cũng nhao nhao dò hỏi:

“Chẳng lẽ lại là một tài năng nữa của giới khoa học cơ bản?”

Quý Duy Thanh chậm rãi đáp: “Cô ấy học ngành Dược học, không có hứng thú với toán học và vật lý.”

Tất cả ồ lên đầy thất vọng.

Quý Duy Thanh hơi nhếch môi cười khẽ: “Nhưng phòng thí nghiệm của tôi là do vợ tôi bỏ tiền xây cho.”

Đám người xung quanh nghe ra sự đắc ý trong giọng anh, tất cả đều ngán ngẩm lắc đầu.

Người này bình thường rất khiêm tốn, nhưng cứ nói đến vợ là lại khác hẳn, cứ như muốn cho tất cả đều ghen tị vì anh cưới được một người vợ tốt vậy.

Lương Hảo cất tiếng hỏi: “Vậy ngày thường giáo sư Quý làm thế nào để cân bằng được công việc và gia đình?”

Quý Duy Thanh suy tư giây lát rồi đáp: “Cô ấy hiểu và luôn ủng hộ sự nghiệp nghiên cứu khoa học của tôi.”

Có người vội hỏi: “Vậy nếu cậu đi công tác, không lo được việc nhà thì phải làm sao?”

Quý Duy Thanh mỉm cười:

“Có mẹ tôi và bảo mẫu giúp cô ấy, tôi cũng giao hết tiền lương cho cô ấy để bảo đảm chi tiêu trong gia đình, ngày nghỉ sẽ dành cho cô ấy để bồi đắp tình cảm.”

Lại có người tò mò:

“Nhưng tiền lương của giáo sư hẳn không đủ để xây dựng cả một phòng thí nghiệm hiện đại cỡ đó đâu nhỉ?”

Quý Duy Thanh kiên nhẫn giải thích:

“Vợ tôi rất độc lập, cô ấy hợp tác với người ta mở công ty kinh doanh, thành quả khá tốt.

Còn phòng thí nghiệm tư nhân, từ lúc dự trù đến lúc xây dựng mất rất nhiều thời gian, trong quãng thời gian này, cô ấy phải liên tục rót tài chính bổ sung nên mới có quy mô như ngày nay.”

Đồng nghiệp nghe đến đó, lòng hâm mộ vô cùng, người làm nghiên cứu khoa học như họ, sợ nhất chính là không có thời gian lo cho người nhà và hạng mục mình nghiên cứu bị thiếu tiền.

Vốn còn tưởng hôn nhân của giáo sư Quý cũng bình thường thôi, thậm chí trông anh còn có vẻ sợ vợ như thế, chưa biết chừng đã cưới phải cọp mẹ rồi, ai ngờ lại cưới được một thần tài tình đầu ý hợp.

Loading...