Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 728

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:24:28
Lượt xem: 13

Lẽ ra anh ấy không nên giận dỗi với Quý Yên Nhiên, thực ra khi đưa bạn gái về nhà chiều hôm qua, lòng Chu Việt đã không còn bực tức gì nữa.

Anh ấy chỉ muốn hù dọa Quý Yên Nhiên một chút nên mới không chịu trò chuyện với cô ấy mà thôi.

Dọc đường đi, đầu óc anh ấy như biến thành một mảng trống trơn, tới được bệnh viện, chỉ biết vọt thẳng tới phòng cấp cứu, hối hả túm lấy một y tá: “Y tá, nạn nhân bị tai nạn xe cộ vừa được đưa vào đây đâu rồi?”

“Anh là người nhà bệnh nhân à?”

Chu Việt rối rít gật đầu: “Tôi, tôi là bạn trai cô ấy.”

“Người bệnh đang hôn mê, bác sĩ đang làm sạch miệng vết thương cho cô ấy, anh chờ ở ngoài này đi.”

Chu Việt ngồi xổm ở hành lang, hối hận đ.ấ.m mình một phát, nỗi tuyệt vọng cùng cực tràn ngập cõi lòng.

Ở một phòng bệnh, Quý Yên Nhiên đang hít hà một hơi, đau đến nhe răng.

“Mẹ, mẹ nhẹ thôi.”

DTV

Hàn Dung lo lắng:

“Con đó, không biết lượng sức, nhảy ra sính anh hùng làm cái gì? Chỗ đó bao nhiêu đàn ông, con cứ muốn xông ra trước cơ, cũng may có cột đèn đường chắn cho hai đứa, không thì con bảo mẹ phải làm sao…”

Người trong phòng cấp cứu không phải Quý Yên Nhiên, cô ấy là người chạy ra kéo nạn nhân né đi, may mà có cô ấy, nạn nhân mới thoát c.h.ế.t trong gang tấc…

Chỉ có điều, khi đó cô ấy không cẩn thận, hụt chân một cái, trẹo cổ chân, còn rách toạc một mảng da, m.á.u me be bét, thậm chí còn thấy cả xương.

“Mẹ, cô gái đó ngay trước mặt con mà, con mà không kéo cô ấy thì có khi cô ấy mất mạng rồi.

Từ nhỏ ba mẹ đã dạy con phải biết làm việc tốt, giúp đỡ người khác, sao con có thể trơ mắt nhìn người khác lâm vào nguy hiểm mà không chìa tay giúp cho được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-728.html.]

Hàn Dung xót con, nhưng biết con gái làm đúng, nên không nỡ trách nữa, bà lảng sang chuyện khác.

“Cái tay tài xế c.h.ế.t bầm kia, uống rượu vào rồi còn dám lái xe, sao chính ông ta không đ.â.m vào đâu c.h.ế.t quách đi.”

“Loại người này chắc chắn phải vào tù rồi, con chỉ hi vọng cô bạn kia không sao, khi đó, xe vừa tông trúng cô ấy là con đã kéo giật cô ấy sang bên cạnh.”

Hàn Dung nặng nề nói:

“Tình hình cô bé đó không ổn lắm, lúc mẹ chạy tới tìm con, nghe nói cô bé còn đang hôn mê.”

Hàn Dung xử lí vết thương cho con gái xong, Quý Yên Nhiên tập tễnh tự đi đăng ký, dù là người nhà bác sĩ thì cũng phải đi đúng quy trình mới được.

Chu Việt ôm đầu gục xuống, trong lòng anh ấy lúc này chỉ còn nỗi hối hận khôn kể.

Quý Yên Nhiên đăng ký khám ở quầy xong, lại tập tễnh tới phòng cấp cứu, dễ dàng trông thấy bạn trai ngồi kia.

“Ủa, sao anh lại ở đây?”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Chu Việt ngỡ ngàng không dám tin vào tai mình, vội ngẩng đầu.

Quý Yên Nhiên lo lắng cúi xuống hỏi: “Mắt anh sao đỏ thế kia? Có phải anh bị thương rồi không?”

Chu Việt đờ đẫn nhìn về phía phòng cấp cứu, cửa phòng còn chưa mở, trái tim đang bị bó chặt trong nỗi căng thẳng và sợ hãi rốt cuộc được giải phóng, người trong kia không phải cô ấy.

Thấy dáng đứng của cô ấy là lạ, Chu Việt cúi nhìn, mới nhận ra mắt cá chân cô ấy đã được băng bó cẩn thận.

Anh ấy cẩn thận vươn tay kiểm tra, nói:

“Anh quay lại tìm em, gặp hiện trường tai nạn, người ta bảo nạn nhân là một cô gái trẻ, được xe cứu thương của bệnh viện quân khu đưa đi.”

Loading...