Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 718
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:57:42
Lượt xem: 22
Bà Tống tươi cười bảo:
“Có có, chúng tôi có nhờ hai người họ hàng tới giúp, nếu không thì hai bộ xương già cả này làm sao quán xuyến hết được.”
DTV
Người dân trong thôn đứng bên cũng giải thích với Hàn Dung:
“Nhà ông bà ấy là nhà đầu tiên trong thôn chúng tôi mở nhà máy tư nhân, lại còn tự bỏ tiền túi ra làm đường xây trường học, dạy chúng tôi trồng cây ăn quả.
Thu Sinh nói cuối năm nay có thể mở một xưởng làm đồ hộp trong thôn, già trẻ nam nữ đều có thể tới làm kiếm thêm tiền.”
Hàn Dung vội khen ngợi:
“Nhà ông bà thông gia thật là tốt tính, lần đầu tôi gặp Tiểu Tống đã biết con bé là một cô gái tốt rồi.”
Cuộc sống của nhà họ Tống ngày một đi lên, kéo theo chất lượng cuộc sống của cả thôn Tống Gia cũng khá dần lên.
Nhà Tống Thời Hạ kiếm được tiền là sẽ tìm cách để cả thôn cũng kiếm tiền, không phải ai cũng có tiền làm trại chăn nuôi hay vườn trái cây.
Có một số gia đình không có nhiều đồng ruộng hoặc không dồi dào sức lao động thì trước mắt chỉ trồng rau rồi nhờ đoàn xe của Tống Thu Sinh mang đi bán giùm.
Mọi người đều mong ngóng ngày xưởng đồ hộp thành lập, khi ấy phụ nữ và người trẻ tuổi trong thôn đều có thêm việc làm tăng thu nhập rồi.
Mọi việc phát triển đúng như Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh đánh giá.
Khi cả thôn cùng kiếm được tiền thì sẽ không ai nhòm ngó soi mói chuyện nhà cô giàu nhanh hơn nữa, ngược lại còn cảm kích gia đình cô.
Đám đông trong phòng tân hôn tản đi, để lại đôi vợ chồng trẻ.
Tống Thu Sinh và Diêu Tuyết ngồi nhìn nhau, cả hai đều hết sức căng thẳng.
Diêu Tuyết lấy hết dũng khí, lên tiếng: “Muộn rồi, em đi rửa mặt đã.”
Cô ấy đứng lên, tóc vẫn còn vấn chặt, cài hoa đầy đầu, Tống Thu Sinh vội đứng lên theo, lập bập nói: “Để anh giúp em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-718.html.]
Diêu Tuyết bật cười: “Em đi tắm, anh cũng muốn theo giúp à?”
Tống Thu Sinh cào cào đầu: “Anh kì lưng cho em.”
Tối nay, Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh tế nhị bỏ lại phòng trống, cầm chăn gối xuống tầng dưới ngủ chung với hai nhóc con nhà mình để anh trai và chị dâu phòng bên được tự nhiên.
Hai nhóc con đang đếm tiền riêng, hôm nay hai bé được nhận bao lì xì của mợ, mỗi đứa được tần 50 đồng cơ.
Quý Dương chủ động nộp lên: “Đây là tiền riêng của con.”
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, mắt lấp lánh: “Tiền riêng thì phải tự mình bảo quản nha, không cần nộp cho mẹ.”
Quý Dương vẫn chìa tiền ra: “Của con chính là của mẹ mà.”
Tống Thời Hạ nhìn sang phía Quý Nguyên, Quý Nguyên móc túi lấy bao lì xì của mình ra, vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn chìa cho mẹ.
Tống Thời Hạ lại không chịu nhận:
“Hay anh trai đưa cho em nhé, bảo em Nguyên Nguyên giữ giúp anh Dương Dương được không, Tiểu Bảo thích giữ tiền mà.”
Quý Nguyên lập tức gật đầu bảo đảm:
“Em sẽ giữ cẩn thận cho anh, em bỏ vào heo đất nhá.”
Nếu là nhà khác, người lớn chắc chắn sẽ không để con trẻ mới vài tuổi giữ cả trăm đồng, nhưng Tống Thời Hạ lại có thể nhẹ nhàng thoải mái giao 100 đồng cho Quý Nguyên.
Cô nghĩ rằng, đám nhỏ tham gia lớp thiếu niên năng khiếu sẽ có vòng xã giao của mình, trong đó còn có cả những thiếu niên mười mấy tuổi.
Giao tiền cho bọn nhỏ, để chúng tự vạch kế hoạch chi tiêu hợp lý, coi như bắt đầu rèn luyện tính độc lập tự chủ của hai đứa.
Quý Duy Thanh chỉ đứng nhìn, không can dự vào cách dạy con của vợ.
Anh biết cô ấy coi các con ngang hàng với chính mình, cô ấy cũng dành thời gian cho đám nhỏ nhiều hơn anh, cho nên có tư cách này hơn anh.
…