Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 711
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:57:28
Lượt xem: 10
Hà Kiến Quân cúi đầu, che giấu mất mát tột cùng.
Trước khi tới đây, cậu đã nghĩ, mặc dù thứ này không quá nổi bật nhưng cô Tống có quen biết rộng thế, hẳn sẽ có người cảm thấy hứng thú.
Cậu trước nay chỉ biết cắm đầu học hành nghiên cứu, không biết phải bán đi thế nào, nhưng cô ấy lại từ chối…
Tống Thời Hạ tiếp tục:
DTV
“Cô cho em mượn tiền, em đưa cha em vào viện khám bệnh đi đã, bệnh tình nặng tốt nhất đừng nên để lâu, muộn một ngày, cha em phải khổ thêm một ngày.”
Hà Kiến Quân ngẩng phắt lên, ánh mắt ngỡ ngàng.
“Cô, cô Tống, ba em… bệnh của ba em phải cần rất nhiều tiền, hay là cô cứ nhận cái này coi như thế chấp đi ạ.”
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài:
“Em là học trò của giáo sư Quý, chẳng lẽ cô còn sợ em ôm tiền chạy mất hay sao?
Sản phẩm của em trước mắt chưa đủ lực cạnh tranh trong thị trường, nhiều nhất cũng chỉ bán được chừng 1000-2000 đồng thôi.
Bán đi rất phí, nếu em chịu tiếp tục nghiên cứu, chưa biết chừng giá trị của nó sẽ tăng lên mấy chục lần.”
“Cô không đành lòng thấy em bán rẻ tâm huyết của mình như thế, cho nên cô ứng trước tiền cho em đưa cha đi chữa bệnh.
Nếu sau này em có thể làm ra sản phẩm khiến cô vừa ý, chúng ta có thể giao dịch theo giá thị trường.”
Chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải chuyện lớn, ai chẳng có thời điểm túng thiếu khó khăn.
Ở thời điểm hiện tại, Hà Kiến Quân đã có thể nảy ra ý tưởng về điện thoại di động thì ngày sau tuyệt đối không phải hạng người vô danh đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-711.html.]
Hà Kiến Quân nghẹn ngào rưng rưng nước mắt, mặt đỏ lên vì kích động, lắp bắp hồi lâu mới nói được:
“Em cảm ơn cô nhiều, em nhất định sẽ không để cô và thầy thất vọng đâu.”
“Không cần khách sáo, nếu thầy em biết, chắc chắn thầy cũng sẽ muốn giúp em. Trước tiên em cứ đón cha em lên khám bệnh đi.
Tiền này là tiền cô cho em mượn riêng, cho nên làm việc với thầy không cần có gánh nặng tâm lý, cứ thoải mái như ngày trước nhé.”
Hà Kiến Quân đứng lên, nghiêm nghị cúi mình gập người 90 độ trước mặt Tống Thời Hạ.
“Thưa cô, ơn này của cô, em suốt đời không dám quên.”
Tống Thời Hạ không nói gì thêm, chỉ bảo cậu cứ về chuẩn bị.
Quý Duy Thanh tan tầm về nhà, Tống Thời Hạ nhắc tới chuyện của Hà Kiến Quân.
Anh đang cởi cúc áo thay đồ cũng phải dừng lại, nhíu mày:
“Chẳng trách dạo này Kiến Quân luôn thất thần. Chuyện này ít nhiều có em giúp, cảm ơn em.”
Tống Thời Hạ cười cười, bước tới giúp anh thay áo.
“Đó là học trò anh đánh giá cao nhất mà, nếu em ấy gặp khó khăn, đương nhiên phải giúp chứ.
Sao em có thể nhận thành quả nghiên cứu của học trò anh, trong khi đó mới chỉ là bán thành phẩm, thứ như vậy, chắc chắn đã được trút rất nhiều tâm huyết và hi vọng.”
Quý Duy Thanh tỏ vẻ lo lắng:
“Nhóm học trò của anh có vẻ đều không được dư dả, mà Kiến Quân là đứa có gia cảnh khó khăn nhất, tiền trợ cấp cho em ấy hẳn đều gửi về nhà, quần áo thằng bé có bao nhiêu mụn vá, anh đều nhớ hết cả rồi.”
Tống Thời Hạ bật cười, vỗ vỗ n.g.ự.c anh: “Một giáo sư như anh còn chú ý quần áo học trò thế nào à.”