Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 710
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:57:26
Lượt xem: 11
Tống Thời Hạ nảy ra một ý.
“Em đã thảo luận với thầy em về thứ này chưa?”
Hà Kiến Quân ngập ngừng gật đầu:
“Em và thầy đã thảo luận về nó, không chỉ về điện thoại di động mà còn về cả thiết bị thông tin tín hiệu vệ tinh nữa.
Giáo sư Quý có nói ý tưởng của em có tính khả thi rất cao, nhưng trước mắt, em chưa có đủ trình độ và kiến thức nên chỉ mới làm ra được phiên bản cơ bản nhất.”
Tống Thời Hạ rốt cuộc hiểu được vì sao Quý Duy Thanh lại hài lòng về Hà Kiến Quân đến thế.
Hiện giờ mới giữa thập kỉ 80 thôi, với cơ sở kỹ thuật của những năm này mà Hà Kiến Quân đã có ý tưởng và bắt tay vào nghiên cứu về điện thoại di động, thật đáng kinh ngạc.
Người như vậy, nếu được cung cấp đủ tài chính và thiết bị, chưa biết chừng chỉ vài năm nữa cậu ấy có thể làm ra điện thoại di động rồi.
Tống Thời Hạ suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định tìm hiểu lý do cậu vội vã muốn bán sáng chế của mình đi.
“Vì sao em lại muốn bán nó? Em biết nó mới chỉ là bán thành phẩm mà, bỏ giữa chừng sẽ rất lãng phí.
Theo như cô biết, nghiên cứu sinh bọn em có trợ cấp của trường, em còn có học bổng nữa, hẳn không thiếu tiền sinh hoạt mới đúng.”
Quý Duy Thanh rất hào phóng với học trò của mình, mỗi tháng đều sẽ phát cho mỗi học trò 30 đồng, coi như trợ cấp sinh hoạt.
DTV
Ba học sinh tổng lại hết 90 đồng mỗi tháng, số tiền này được khấu trừ từ tiền lương của anh.
Tống Thời Hạ hiện giờ kiếm được, không quá chú ý đến lương thưởng của chồng, anh lấy hai suất lương hai nơi, dùng để duy trì sinh hoạt gia đình, cô không hỏi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-710.html.]
Hà Kiến Quân có tiềm lực cực lớn, nếu có điều kiện, cậu ấy có thể tiếp tục nghiên cứu ý tưởng trước mắt.
Tống Thời Hạ tin rằng, chẳng bao lâu nữa, thứ này sẽ có giá trị hơn máy nhắn tin nhiều.
Hà Kiến Quân gục đầu, ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng quyết định nói thật.
“Ba em bị liệt, phải nằm một chỗ, trong nhà chỉ có mình mẹ em tảo tần kiếm sống. Mấy hôm trước em có tới một buổi tọa đàm của bên y học cổ truyền.
Nghe nói bị liệt như thế có thể chữa được, bên bệnh viện quân khu thủ đô có khoa châm cứu dành cho trẻ em bị bại liệt, em muốn đưa ba em tới thử xem.”
Tống Thời Hạ cũng là thực tập sinh bên Trung y nên có biết chuyện này, cô nói:
“Tình hình ba em thế nào, cô không rõ nên không nói trước được, nhưng trẻ em bị bại liệt do virus thì khả năng chữa khỏi hoàn toàn không cao.
Châm cứu và trị liệu bằng thuốc đông y nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp ba em tự đi lại được thôi.”
Mắt Hà Kiến Quân như sáng lên:
“Chỉ cần có thể khiến ba em thấy được hi vọng là tốt lắm rồi, ba em đã phải nằm liệt nhiều năm, ông ấy lúc nào cũng chán chường tuyệt vọng.
Nếu ba em có thể dậy đi lại được, hoặc chỉ cần cử động được thôi, chắc chắn ông ấy sẽ phấn chấn lên, sẽ cố gắng sống tiếp.”
Nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của cậu học trò nghèo, đây là đệ tử mà Quý Duy Thanh vừa lòng nhất.
Tống Thời Hạ băn khoăn hồi lâu mới nghĩ ra một biện pháp:
“Thứ này cô không lấy, em giữ lại tiếp tục nghiên cứu đi.”