Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 709

Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:56:29
Lượt xem: 26

Mẹ chồng ở lại nhà Tống Thời Hạ nửa tháng, các bữa cơm phong phú hẳn lên.

Không phải trước kia gia đình cô keo kiệt hay cần kiệm với đồ ăn mà vì các buổi trưa ngày thường, đám trẻ đều ăn cơm ở trường, trong nhà chỉ có Tống Thời Hạ, Quý Duy Thanh và bảo mẫu nên chỉ làm hai món mặn một món chay là đủ.

Sau khi Hàn Dung qua ở, buổi trưa sẽ đi đón đám trẻ về ăn cơm nhà.

Hàn Dung nghe nói hết học kỳ này đám trẻ sẽ chuyển sang lớp thiếu niên năng khiếu của đại học Yến Kinh nên càng kiên quyết yêu cầu bảo mẫu làm thêm hai món cho mỗi bữa.

Trước khi về bên kia, bà còn liên tục dặn dò:

“Vào lớp năng khiếu học là vất vả lắm đó, một đám con nít cả ngày làm bài tập của học sinh lớp lớn, nếu dinh dưỡng không đủ là không lớn được đâu.”

Tống Thời Hạ đành phải bảo đảm với bà, đồng thời còn tăng lương cho bảo mẫu để mỗi trưa người ta đi đón hai bé về ăn cơm.

Bảo mẫu rất vui mừng, chỉ là đi thêm một chuyến thôi, nếu chủ nhà có yêu cầu thì cũng là chuyện nên làm, ấy thế mà Tống Thời Hạ còn tăng thêm 10 đồng mỗi tháng cho mình.

Lương tháng 100 đồng bao ăn bao ở, tính ra lương chồng mình cũng chỉ bằng một nửa thu nhập của mình.

Chủ nhà còn tốt bụng bảo mình ngồi vào ăn cùng chứ không phải ăn cơm thừa canh cặn, đời trước làm nhiều việc thiện nên đời này mới gặp đúng người chủ tốt như vậy.

Tống Thời Hạ thi xong Toán cao cấp, nhẩm tính thử, cảm thấy lần này hẳn có thể được điểm tối đa, sẽ không bị Quý Duy Thanh cười nhạo nữa.

Cô rửa một rổ anh đào và dâu tây dưới quê gửi lên, mang vào phòng khách, hôm nay nhà cô có một vị khách bất ngờ.

Hà Kiến Quân tới nhà, vẻ rất câu nệ.

“Em chào cô Tống ạ.”

Tống Thời Hạ rất bất ngờ khi thấy cậu tới chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-709.html.]

Sau hai lần tới nhà bị giữ lại ăn cơm, Hà Kiến Quân ngại ngùng quá nên không tới nữa, muốn hỏi bài vở gì chỉ dám tới văn phòng Quý Duy Thanh hoặc hỏi ngay trong lớp.

Tống Thời Hạ nói: “Hôm nay giáo sư Quý không ở nhà em ạ.”

Hà Kiến Quân cúi đầu nhìn mũi giày, gian nan cất tiếng: “Hôm nay em tới là để gặp cô ạ.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc, Hà Kiến Quân tìm mình có việc gì?

“Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Tống Thời Hạ đẩy đĩa trái cây về phía Hà Kiến Quân, giục cậu ăn, Hà Kiến Quân chỉ dám lấy một quả anh đào.

“Em nghe nói cô đang làm kinh doanh, hiện em có một sản phẩm tự chế, muốn bán đi, cô có thể xem giúp em xem có ai cần không ạ.”

Tống Thời Hạ ngạc nhiên, bảo: “Có thể cho cô xem là thứ gì không?”

Hà Kiến Quân mở cặp, lấy ra phát minh của mình.

“Thứ này có thể dùng để truyền thông tin, vì thiếu vật liệu nên vỏ ngoài của nó còn hơi thô sơ, cô thông cảm.”

Tống Thời Hạ làm theo hướng dẫn của cậu, thử sử dụng nó.

Thứ này hơi giống máy nhắn tin, với cô thì thứ này có hơi lạc hậu.

Vì hiện giờ trên thị trường đã khá phổ biến máy nhắn tin rồi, thêm vài năm nữa sẽ là trào lưu dùng điện thoai cục gạch.

DTV

Thứ này của Hà Kiến Quân chỉ có thể bán rẻ cho những người có nhu cầu trao đổi thông tin mà lại không có nhiều tiền.

Nhưng khi Hà Kiến Quân trình bày ý tưởng hoàn chỉnh của mình, Tống Thời Hạ đột nhiên hiểu ra.

Thứ mà Hà Kiến Quân muốn chế tạo hẳn là điện thoại di động, chẳng qua kỹ thuật hiện giờ chưa theo kịp nên chỉ mới làm được bán thành phẩm.

Loading...