Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 697

Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:56:05
Lượt xem: 20

Diêu Tuyết uốn tóc sóng lớn, từng lọn từng lọn vào nếp như vuốt keo, tai đeo hoa tai bản lớn, môi son đỏ chót, váy tà rộng, phong cách cực giống những nữ minh tinh trên các poster.

Tống Thời Hạ đứng bên lại ăn vận giản dị như sinh viên, càng làm nổi bật phong cách thời thượng của Diêu Tuyết.

Cô ấy cũng đã nhận ra cô em chồng nhà mình dường như luôn ăn vận giản dị mộc mạc, bèn thắc mắc:

“Chị gửi về cho em bao nhiêu áo váy đẹp, sao không thấy em mặc?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ nhìn cô ấy:

“Em là sinh viên, đi học nào cần ăn diện như thế, em để dành hôm nào tới công ty mới mặc.”

Diêu Tuyết lắc đầu:

“Diện quần áo đẹp chủ yếu là để chính bản thân mình vui vẻ yêu đời, không cần để ý đến cái nhìn của người khác đâu.”

Tống Thu Sinh dẫn em trai tới trường cấp hai đón Nhị Cẩu qua đây ăn cơm.

Tống Thời Hạ mừng rỡ nói: “Hôm nay là ngày gì mà mọi người đều tới hết thế này?”

“Anh đoán hôm nay em sẽ vào bếp làm cơm khao mọi người, tiện đường vòng qua đón Đông Đông với Tống Vượng qua ăn luôn.”

Tống Vượng là tên khai sinh của Nhị Cẩu, cậu bé đã thuyết phục cha mẹ cho lên thủ đô học như Tống Đông Đông, năm nay cậu cũng đã thi đỗ cấp ba, vào học cùng trường với cậu út nhà mình.

Hồi nhỏ, Nhị Cẩu và Tống Đông Đông đều từng theo đuôi Tống Thời Hạ thật lâu, ba người khá thân thiết, cậu cũng đã tới đây mấy lần, khá quen thuộc nơi này rồi.

Tống Đông Đông dẫn Nhị Cẩu ra chơi với mấy đứa cháu, Nhị Cẩu rất mê ô tô đồ chơi của hai em họ, mỗi lần tới đều hì hì xin chơi cùng.

Cậu nhóc đã lớn, chui vào ghế lái ngồi phải co chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-697.html.]

Mua xong đồ ăn, Tống Thời Hạ giao cho anh mình mang về, còn cô và chị Diêu Tuyết thì vòng sang công ty, nói là hôm nay có hẹn với một nhà cung ứng bàn về chuyện hợp tác.

Tống Thời Hạ lật xem tài liệu của bên cung ứng, nói: “Bên này mình đã có tiếp xúc gì chưa ạ?”

Diêu Tuyết giải thích:

“Đã hỏi thăm kĩ, tổ tiên là gia tộc theo nghề thầy thuốc nhiều đời, trong nhà còn có người từng làm ngự y nữa.

Chỉ tiếc, vì gia tộc có quy định y thuật truyền nam không truyền nữ, về sau con cháu thưa thớt, không có người tài.

Dần dà xuống dốc, y thuật không ai theo được, đành chuyển qua làm buôn bán dược liệu.”

Bạch Thu Thụy cùng cậu mình và chú út bước vào tòa nhà văn phòng của công ty đối tác.

Cậu ta không có thói quen mặt đồ Âu bó sát người nên cứ thấy thật khó chịu, lại còn phải đeo và cạt, thật không hiểu sao người nước ngoài lại thích mặc kiểu này.

Cậu ta ngập ngừng hỏi như không tin lắm:

“Cậu à, lần này thật sự có thể thỏa thuận hợp tác được ạ? Chúng ta không thể ký thác toàn bộ hi vọng vào một công ty được.

DTV

Ngu Mỹ Nhân ngày nào cũng phát quảng cáo trên tivi, chắc chắn không thiếu đối tác đâu.”

Năm trước cậu ta đã cam đoan với chú út mình rằng sẽ gây dựng sự nghiệp ra hồn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đầu cơ trục lợi kiếm được vài đồng lẻ, mộng xây dựng xí nghiệp gia tộc chưa chạm được tới một góc.

Năm nay cậu ruột trở về, nói là muốn kinh doanh dược liệu.

Bạch Thu Thụy sau cú vấp ngã đầu đời đã dần trở nên cẩn thận hơn, không dám ngông cuồng tự đại.

Loading...