Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 694
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:55:59
Lượt xem: 20
Trước khi hỏi, Phùng Liên cũng không ôm nhiều hi vọng.
Cháu bà ngày thường có gì ngon hay được thứ gì tốt đều sẽ nhớ đưa tới cho bà một phần.
Cho nên khi thấy cháu trai rơi vào tình trạng mê mang không thấy lối đi sau khi nghỉ việc, bà mới muốn sang hỏi Tiểu Tống xem liệu có chỗ nào thích hợp cho nó không.
Dù mỗi tháng chỉ kiếm được mấy chục đồng thì cũng đã có thể giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình, khiến nó đỡ phải suy nghĩ nhiều.
Ai ngờ, Tiểu Tống lại muốn kéo cháu trai bà cùng làm ăn luôn.
Bà vui mừng cười bảo:
“Chắc nó sẽ đồng ý ngay đấy, đợi thím về nói lại với nó, vớ được chuyện tốt thế này là may mắn của nó rồi.”
Tống Thời Hạ khiêm tốn nói:
“Không đến mức ấy ạ, chủ yếu là ngày thường cháu vẫn nghe thím nhắc anh ấy suốt, cảm giác con người anh ấy rất tốt.
Mà cũng đúng lúc bọn cháu đang thiếu nguồn cung ứng, tìm kiếm người để hợp tác lâu dài phải tìm người có nhân phẩm bảo đảm mới được, nếu cháu thím chịu làm thì tốt quá.”
Nhưng Tống Thời Hạ cũng không có ý định giao hết mọi thứ cho một đầu mối, ngoài cháu thím Phùng, cô còn hợp tác với hai thương nhân buôn dược liệu khác.
Đương nhiên, hạt giống và mầm cây dược liệu giao cho cháu thím Phùng được lấy từ không gian của cô, là thứ đã được ngâm trong nước linh tuyền.
Còn dược liệu mua được từ bên cung ứng khác thì khi gia công chế biến sẽ cho thêm nước linh tuyền vào.
Dạo gần đây cô tìm được một công thức chế kem dưỡng nhan của cung đình cổ đại trong cuốn sách cổ kia, cảm thấy nguyên lý chế tác của nó cũng khá giống kem dưỡng da bây giờ, bèn thử chế tạo xem sao.
Tiễn thím Phùng ra về, Tống Thời Hạ bỏ thùng sữa vào bếp, ôn bài nửa tiếng rồi xuống bếp làm cơm trưa cho bọn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-694.html.]
Thấy trong bếp không còn nhiều đồ khô, Tống Thời Hạ mới lấy một túi nấm tuyết và túi táo đỏ khô trong không gian ra.
Tới thế giới này đã ba năm, kệ hàng khô của cô đã được giải phóng một góc nhỏ.
Tống Thời Hạ nghĩ, cố gắng thêm mấy năm hẳn là có thể giải quyết được hết.
Từ gác mái đi xuống, cô chạm mặt Quý Duy Thanh cũng vừa lên cầu thang.
Quý Duy Thanh ngạc nhiên hỏi: “Vừa rồi em vẫn ở trong nhà hả?”
Tống Thời Hạ giật mình hoảng sợ, trước kia Quý Duy Thanh không ở nhà, cô thường có thói quen chui vào không gian mà không cần để ý xung quanh.
May mà cô vẫn lên gác giả lấy đồ theo bản năng, không thì lộ mất rồi.
“Em ở trên gác mái mà, vừa rồi chắc là mải chọn dược liệu nên không nghe thấy tiếng anh.”
Quý Duy Thanh không hề nghi ngờ, nhưng Tống Thời Hạ vẫn chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh.
Thực ra cô không cố ý giấu chuyện mình có không gian, đã quyết định bên anh trọn đời, cô biết, ở với nhau lâu thế nào cũng có sơ hở.
Chỉ có điều, không gian riêng này thực sự là một thứ không phù hợp với chủ nghĩa duy vật lắm, nếu cô chủ động nói ra, chỉ sợ anh sẽ cảm thấy cô mắc chứng ảo tưởng.
Cho nên, hay là cứ để thuận theo tự nhiên đi, nếu anh tình cờ phát hiện thì tính sau.
Quyết định như thế, Tống Thời Hạ mới thoải mái đi vào bếp đun sữa.
DTV
Mấy hôm trước cô đã tính làm món sữa tươi chiên, nay rốt cuộc có đủ nguyên liệu, làm thử xem sao.
Vớt những thanh sữa tươi chiên vàng rụm hình quả chuối ra khỏi chảo, Tống Thời Hạ bày vào đĩa, trông chúng rất giống những quả chuối chín vàng.