Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 693
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:55:58
Lượt xem: 26
Tống Thời Hạ chợt nhớ thời gian này người ta đang có phong trào đặt sữa tươi.
“Cháu thấy ở đây người ta cho đặt sữa tươi rồi thì phải, ta có thể đặt sữa dê cho bọn nhỏ, trẻ con uống sữa chóng cao.
Sữa bò hay sữa dê đều được, thím có thể thử đặt sữa dê xem sao, có vẻ nó dễ uống hơn sữa bò đấy.”
Phùng Liên nghe nói thế cũng rất quan tâm.
“Đám nhỏ nhà thím không lùn lắm, hẳn không cần uống thêm sữa nhỉ?”
Tống Thời Hạ hất hàm ý bảo thím Phùng nhìn hai đứa nhóc nhà mình đang chơi trong phòng khách.
“Nếu cháu không nói thì thím cảm thấy hai nhóc nhà cháu tầm bao nhiêu tuổi ạ?”
“Dương Dương trông lớn bằng đứa tám tuổi, Nguyên Nguyên thì trước còi cọc, mấy năm nay được cháu chăm kĩ, béo lên, cũng cao lớn chắc chắn, nhìn như 6 tuổi.”
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, khoe:
“Hai đứa nhà cháu vừa tròn 6 tuổi, mỗi tuần uống sữa dê ba bữa, mẹ chồng cháu đặt cho.”
Phùng Liên nhớ đến thằng bé thứ hai nhà mình hồi nhỏ nhiều bệnh, thằng thứ ba thì cũng ốm yếu mong manh.
Con gái lớn gầy xơ, cằm nhọn hoắt, quả thật cần bổ sung dinh dưỡng, đặt sữa dê cũng không tốn nhiều tiền lắm.
“Vậy được, để thím qua chỗ đặt sữa hỏi xem có thể mua một lọ sữa dê về thử trước không.”
Tống Thời Hạ cười bảo:
“Cần gì phiền toái thế ạ, trong tủ lạnh nhà cháu còn một lọ, sáng nay vừa đưa tới, thím mang về cho bọn nhỏ uống thử xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-693.html.]
Nếu thấy uống được thì hẵng đặt, cháu nghe mẹ chồng cháu nói có nhiều người đặt sữa cho con cái trong nhà lắm.”
“Vậy tốt quá, thùng sữa bò này cháu nhận lấy đi, nhà cháu có tủ lạnh, để được lâu, nhà thím có để lại nửa chậu, tối nay dùng thử phương pháp nấu sữa cháu nói xem sao.”
Nói đến đây, Phùng Liên chợt dừng lại, do dự một lúc mới hỏi: “Tiểu Tống này, có chuyện thím muốn hỏi thăm cháu, không biết có được không?”
Tống Thời Hạ trêu bà: “Sao tự dưng thím lại khách sáo với cháu thế, cứ úp úp mở mở mãi.”
Phùng Liên thở dài một tiếng.
DTV
“Cháu thím nó mới nghỉ việc, về quê nghỉ mấy hôm, nghĩ mãi không ra nên làm gì tiếp đây.
Vợ con nó đều đang ở thành phố, không thể dọn nhà về nông thôn được, thím muốn hỏi xem bên nhà máy các cháu có thiếu người không?”
Tống Thời Hạ chợt nhớ tới một vấn đề.
“Cháu nhớ là nhà cháu trai thím có một mảnh đất lớn lắm, ở ngoại ô phải không ạ?”
“Ừ, nhưng nó không làm nông được, nó không có sức, làm được một ngày chắc về nằm liệt ba ngày mới hồi sức mất.”
Tống Thời Hạ đang lo không có người hợp tác đây.
“Chuyện này đơn giản, thím hỏi cháu thím xem có đồng ý trồng dược liệu đông y không?
Cháu học y học cổ truyền mà, công ty cháu lại có hệ thống sản xuất mỹ phẩm chứa dược liệu, nhưng có rất nhiều dược liệu phải nhập từ các nơi khác nhau.
Hiện giờ cháu muốn tổ chức một trang trại tự trồng trọt dược liệu cung cấp cho nhà máy, nếu cháu thím đồng ý chuyển đổi đồng ruộng của anh ấy thành đất trồng dược liệu thì cháu sẽ ưu tiên hợp tác với anh ấy.”
“Nếu mà anh ấy có thể kiếm được mối nhập dược liệu tốt, chúng cháu cũng muốn hợp tác, chỉ cần giá rẻ hơn ở tiệm thuốc thôi.
Nhưng kiến nghị của cháu vẫn là tự anh ấy gieo trồng dược liệu, mảng này cháu có người quen, anh ấy chỉ cần dọn sạch đất trồng chuẩn bị gieo cấy dược liệu thôi.”