Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 692
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:55:56
Lượt xem: 22
“Trước cứ quan sát xem thế nào đã, lần này chú về cũng đã có kha khá kinh nghiệm rồi, vốn cũng có một ít, đợi xem xem công ty Ngu Mỹ Nhân này còn có bất ngờ gì nữa.”
“Sao lại phải xem họ ạ? Thủ đô còn nhiều công ty khác mà, cháu thấy ngành trang phục cũng kiếm được kha khá.”
Chú út nhìn cậu ta, vẻ tán thưởng:
“Ngành sản xuất dệt may trang phục cũng ổn, nhưng cái này không làm lâu dài được, trừ khi cháu muốn kiếm tiền nhanh, hoặc là cháu có thiên phú thiết kế.
Chú muốn gầy dựng một xí nghiệp thuộc gia tộc, sử dụng nguồn lực gia tộc nhà mình từ gốc đến ngọn, không dựa vào bên ngoài.”
Công ty Ngu Mỹ Nhân này đột nhiên xuất hiện và phát triển cực nhanh.
Chỉ dựa vào một sản phẩm đã có thể kiếm được cả đống tiền, chứng tỏ người chủ công ty rất có thể chính là người sáng tạo ra sản phẩm này.
Chủ công ty chắc chắn là người trong giới thượng tầng ở thủ đô, không cần nóng vội, sớm muộn gì cũng có ngày chạm mặt.
Bạch Thu Thụy nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy kem chống nắng dưỡng da kia nghe quen thật đó, nhưng tìm mãi vẫn không thấy manh mối nào.
Có lẽ hồi tết nghe mẹ và Cát Tình trò chuyện chăng.
…
Tống Thời Hạ và bạn cùng phòng đi liên hoan với nhau một bữa.
Sau khi ăn xong, cô mua về một suất đậu cuốn chiên giòn, vỏ ngoài giòn tan, bên trong là đậu tán nhuyễn ngọt, đám nhỏ nhà cô hẳn sẽ thích lắm.
Tống Thời Hạ thay giày, thấy Quý Duy Thanh đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là một đống tài liệu.
Hai nhóc con ngồi trên ghế đọc sách, anh trai thì xem tranh liên hoàn, em trai đang đọc sách khoa học dành cho thiếu nhi.
Tống Thời Hạ giơ hộp đồ ăn.
“Mẹ mang đậu cuốn chiên giòn về nè, mau ăn cho nóng.”
Hai cậu nhóc lập tức bỏ sách ra, chạy đi rửa tay.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-692.html.]
Tống Thời Hạ gọi Quý Duy Thanh: “Anh có muốn nếm thử không?”
Quý Duy Thanh ngẩng lên nhìn cô: “Có.”
Tống Thời Hạ biết ngay anh lại muốn chờ cô đút cho mà, anh cảm thấy tự ăn còn phải đi rửa tay, mất thời gian quá.
Cô bước lại, đút cho anh ăn, không quên chòng ghẹo: “Cẩn thận các con ra trông thấy lại cười cho.”
Đằng sau vang lên giọng nói ngây ngô của Quý Nguyên:
“Không cười đâu, bà nội đã nói là ba mẹ đút đồ ăn cho nhau chính là biểu hiện của tình yêu.”
Tống Thời Hạ quay đầu tum tỉm cười, nhìn cậu nhóc.
“Bà nội còn nói gì nữa?”
Quý Nguyên nghiêm túc hồi tưởng:
“Bà nội còn nói, khi ba mẹ không nói lời nào với nhau là đang cãi nhau đấy, ba mẹ thương nhau thì chúng con mới cao lớn được.”
Thím Phùng mang một thùng sữa bò sang.
“Đây là sữa bò tươi, cháu thím mang từ quê lên, cũng may thời tiết mấy ngày này không nóng lên nữa, không thì đúng là không để được.”
Tống Thời Hạ vui mừng: “Cho cháu cả thùng to thế cơ ạ?”
Thím Phùng cười bảo:
“Còn chẳng phải vì cháu khéo tay hay làm, lại biết nhiều. Hồi nhỏ thím đi chăn trâu bò cũng từng uống trộm sữa bò, tanh lè, thử một lần chưa bao giờ dám thử lại.
Năm trước cháu thím cũng biếu nửa thùng sữa, đám nhóc trong nhà phải bóp mũi uống mãi mới hết.”
Tống Thời Hạ cười cười:
“Sữa bò tươi thì sẽ hơi tanh, khó uống lắm, phải đun lên vài lần thì mùi tanh mới bớt đi được, sữa cũng ngon hơn.”
“Ôi thôi, thím chịu thôi, đám nhóc nhà thím quậy lắm, không làm được.”