Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 689
Cập nhật lúc: 2025-03-18 21:26:44
Lượt xem: 16
Tống Thời Hạ thì đã biết mình không vấn đề gì nên chưa từng để tâm đến chiêu trò xấu xí này, càng không thèm ghé mắt để ý Cát Tình.
Hách Quế Hoa giơ ngón cái khen ngợi:
“Tôi phục cậu sát đất luôn đó, tôi mà gặp loại chuyện thế này, mặc dù biết bản thân không làm gì sai nhưng sẽ vẫn sợ hãi, sợ mình vô tình làm sai chỗ nào mà mình không hay.
Thái độ hung hăng của Cát Tình sẽ làm người ta cảm thấy cô ta đang nắm chứng cứ vô cùng xác thực.”
Mọi người đều gật gù, Cát Tình quả thực đã khiến các cô lo lắng lắm.
Tống Thời Hạ cười nói:
“Đó là vì Cát Tình có một người cha quyền lực trong trường, nếu tôi với các cậu đổi thân phận thì có lẽ hôm nay tôi đã bị đổ cho một tội danh vu vơ nào đó rồi cũng nên.”
Tống Thời Hạ chỉ không ưa nổi cách làm của Cát Tình, người khiến cô thực sự phản cảm là vị phó hiệu trưởng Cát ưa lạm dụng đặc quyền kia cơ.
Nếu không có ông ta đứng sau lưng ủng hộ thì làm sao Cát Tình có thể ngang ngược chèn ép bạn học ở trường như thế.
Trịnh Linh Linh chống má thở dài:
“Đầu thai đúng chỗ sướng thật đó, ài, ai bảo chúng ta trượt chân rơi trúng nhà bình thường làm chi.”
Đinh Giai Giai hạ giọng:
“Bí thư Trương là hàng xóm nhà cậu mà, liệu có thể ngầm tố giác phó hiệu trưởng Cát được không?”
Tống Thời Hạ quơ quơ tay trước mặt cô ấy, bảo:
“Bạn tôi ơi, có biết tố giác một người phải trình lên bao nhiêu chứng cứ không? Tôi bỏ thời gian đấu với ông ta thì lấy đâu thời gian học bài?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-689.html.]
Tôi chỉ là người bị hại gián tiếp, không tố giác được, khi nào có sinh viên từng chịu áp bức trực tiếp từ phía những người dùng đặc quyền đi tố giác thì mới có hiệu quả.”
Cho nên, không phải Tống Thời Hạ không muốn mà là không có thời gian tìm hiểu, sưu tập chứng cứ để tố giác thôi.
Cô không muốn bỏ công sức cho việc này, bởi cô tin rằng trước sau gì cũng sẽ có người bị Cát Tình ức h.i.ế.p thái quá đến không thể nhịn được, phải đi tố giác.
“Ăn đi nào, học kỳ này tôi phải chạy qua chạy lại hai bên học viện, bận muốn chết, tranh thủ lần này lấy học bổng nên khao các cậu một bữa, không biết đến bao giờ phòng ta mới có lần liên hoan tiếp nữa.”
Vừa ăn, mấy cô vừa rôm rả trò chuyện. Câu chuyện dần chuyển sang giáo sư Quý lúc nào không hay.
Quách Thiên Lan hạ giọng, vẻ thần bí: “Tiểu Hạ này, cậu có biết giáo sư Quý hiện giờ có chức vị gì không?”
Tống Thời Hạ thản nhiên nói: “Thì như cái bảng giới thiệu ở trường ấy thôi.”
“Nghe nói giáo sư Quý là kỹ sư cao cấp, cấp bậc nghiên cứu viên.”
Tống Thời Hạ không hiểu: “Thế có khác gì so với giáo sư?”
“Kỹ sư cấp bậc nghiên cứu viên là chức vị của thầy ấy ở bên viện nghiên cứu, còn giáo sư là chức vị của thầy ở trường, giáo sư Quý nhà cậu lợi hại ghê lắm.”
Tống Thời Hạ hiểu ra: “Cho nên ý cậu là anh ấy có thể nhận hai lương hả?”
Quách Thiên Lan bất đắc dĩ: “Giáo sư Quý nhà cậu lợi hại thế mà cậu chỉ chú ý được mỗi tiền lương thôi à.”
DTV
Tống Thời Hạ nhún vai vẻ đương nhiên.
“Không thì còn gì nữa? Tôi chả biết gì về công việc của anh ấy đâu.”
Quách Thiên Lan chống trán, lẩm nhẩm:
“Chăng trách giáo sư Quý với cậu có thể sống êm ấm với nhau, tôi đoán thường ngày cậu sẽ không trò chuyện về công việc với thầy ấy đâu nhỉ.”