Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 684
Cập nhật lúc: 2025-03-18 21:26:34
Lượt xem: 12
Học kỳ mới, cuộc sống vẫn như cũ. Tống Thời Hạ dồn trọng tâm vào công cuộc nghiên cứu sản phẩm mới.
Chị Diêu Tuyết ngồi đối diện cứ ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Thấy thế, Tống Thời Hạ dừng tay, chống cằm chờ cô ấy lên tiếng.
“Chị tính mua cho công ty ta một dây chuyền sản xuất nước ngoài để sản xuất đồ dùng cho nữ.”
Tống Thời Hạ gật nhẹ một cái: “Vâng, chị nói cụ thể hơn đi ạ.”
Diêu Tuyết nói nhanh:
“Băng vệ sinh, em đừng có ngại, nghe chị nói hết đã, thứ này là vật dụng hàng ngày của mọi người phụ nữ, nhưng theo chị được biết, nữ công nhân xưởng ta hầu như chưa ai từng dùng.”
Diêu Tuyết từng ra nước ngoài, mà phụ nữ nước ngoài đều sẽ dùng băng vệ sinh trong thời gian tới chu kì sinh lý, chính cô ấy cũng có dùng, cảm thấy thứ này cực kì tiện lợi.
Sau khi về nước, cô ấy lại vô tình biết được, không phải tất cả mọi cô gái đều được dùng băng vệ sinh.
Phản ứng của Tống Thời Hạ không giống như dự đoán của Diêu Tuyết, cô không thẹn thùng lảng tránh vấn đề mà thoải mái thảo luận tính khả thi của ý tưởng này.
“Em cảm thấy được đấy, nếu chị biết có dây chuyền sản xuất thích hợp thì ta nên mua một bộ, nhưng theo em thì điều cơ bản nhất là giá cả của băng vệ sinh quá cao nên mới chưa được phổ cập tới người dùng.”
Từ sau khi kết hôn với Quý Duy Thanh, Tống Thời Hạ cũng dùng băng vệ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-684.html.]
Nhưng trong ký ức của nguyên thân, cô ấy luôn dùng vải xô, dùng xong giặt sạch phơi khô rồi tái sử dụng.
Diêu Tuyết thoáng kinh ngạc, cô ấy không ngờ Tống Thời Hạ lại không hề bài xích vấn đề này.
Diêu Tuyết cũng từng thảo luận về chuyện này với nữ công nhân dưới nhà xưởng, người lớn tuổi thì không để ý, nhưng các cô gái trẻ đều sẽ thẹn thùng chạy mất.
DTV
“Dây chuyền sản xuất thì chị có đường nhập hàng, giá cả thì chúng ta có thể hạ xuống được, chị biết có một số nguyên liệu ta có thể thay thế.”
Nếu chị Diêu Tuyết đã tính toán chu đáo mọi mặt, đương nhiên Tống Thời Hạ sẽ nhất trí thực hiện.
“Con đường phổ cập băng vệ sinh đến phụ nữ toàn quốc còn khó khăn lắm, băng vệ sinh bên các cửa hàng mậu dịch có giá khá cao, mà mấy nhãn hiệu tư nhân có khi còn bán đắt hơn cả cửa hàng mậu dịch nữa.”
Diêu Tuyết lắc đầu:
“Chủ yếu là do phí tổn nguyên vật liệu quá cao, nếu chúng ta có kỹ thuật, chưa biết chừng còn có thể sản xuất loại băng vệ sinh thoải mái hơn của nước ngoài.”
Tống Thời Hạ đề ra một chủ ý: “Chúng ta có thể lấy lương cao mời kỹ thuật viên tới công ty làm nghiên cứu mảng này.”
Diêu Tuyết do dự: “Liệu có ai muốn làm không?”
Tống Thời Hạ chớp chớp mắt: “Thì cứ thử xem thế nào, nhỡ mà có thì càng tốt thôi, không có cũng không sao, đằng nào chúng ta cũng không đặt quá nhiều kì vọng.”
Diêu Tuyết gật đầu đồng ý, cô ấy cảm thấy kỹ thuật viên ở thủ đô này dù đi đến đơn vị nhà nước nào cũng đều là những người được chào đón nồng nhiệt, cho nên hẳn không mấy ai thích làm cho công ty tư nhân.
Trước khi ngủ, Tống Thời Hạ trao đổi với Quý Duy Thanh về chuyện này, hỏi anh rằng tính khả thi của nó có lớn không?