Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 665

Cập nhật lúc: 2025-03-18 21:25:56
Lượt xem: 19

Có người không thể hạ sĩ diện đi nhờ vả người ta, bèn tìm cách khác.

Ví dụ như gả con gái mình sang thôn Tống Gia, cách này cũng coi như không tệ.

Tống Thu Sinh không ngờ bữa cơm với mấy người bạn thủa thơ ấu cũng có thể biến thành một buổi làm quen như thế này.

Bàn xong việc làm ăn, anh ấy lập tức đứng lên.

“Cũng hơi muộn rồi, ở nhà còn đang chờ tôi về ăn cơm, tôi đi trước nhé.”

Trần Quốc Tráng vội vàng đưa mắt ra hiệu cho em gái, Trần Nhị Nha ngượng ngùng nũng nịu gọi một tiếng ‘anh Tống’.

Tống Thu Sinh vỗ vỗ vai bạn.

“Quốc Tráng, tôi về trước đây, chuyện này tôi cũng chỉ nhắc với cậu một lần thôi đấy, lần tới ta gặp nhau hẳn là trong tiệc mừng đám cưới tôi rồi.”

Tống Thu Sinh không từ chối thẳng thừng, để tránh làm con gái nhà người ta mất mặt quá.

Anh ấy chỉ nói mình sắp cưới, như thế cũng coi như chặn được toàn bộ những lời phía sau của người bạn.

Trần Quốc Tráng gượng gạo cười cười: “Thằng nhóc này, có bạn gái lúc nào mà không báo cho anh em một tiếng?”

Anh ta không phải không biết chuyện Tống Thu Sinh có bạn gái.

DTV

Lần trước Tống Thu Sinh đưa Diêu Tuyết về quê, Trần Quốc Tráng cũng có ở nhà, làm sao lại không biết tin này.

Chẳng qua lần này anh ta thấy Diêu Tuyết không về cùng, còn tưởng Tống Thu Sinh với Diêu Tuyết đã chia tay.

Chia tay cũng không phải chuyện gì khó hiểu, nghe nói cô Diêu Tuyết đó là con gái nhà giàu có, Tống Thu Sinh tuy cũng khá giả nhưng không so được với nhà người ta, nam yếu nữ mạnh khó bền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-665.html.]

Mẹ Trần Quốc Tráng luôn lải nhải bên tai anh ta, muốn anh ta tác hợp em gái mình cho Tống Thu Sinh.

Nhưng Trần Quốc Tráng thực sự cảm thấy không ổn, Trần Nhị Nha làm sao có thể lọt vào mắt Tống Thu Sinh được.

Song, mẹ anh ta cứ khăng khăng một mực muốn anh ta thúc đẩy chuyện này, không chịu là lại lăn lộn khóc lóc kêu than.

Trần Quốc Tráng bất lực, đành phải thử một lần cho hai mẹ con hết hi vọng, buông tha cho mình.

Anh ta cảm thấy không có khả năng, nhưng mẹ và em gái anh ta lại thấy không gì là không thể.

Tống Thu Sinh đã từng quen Diêu Tuyết thì làm sao còn có thể để mắt đến mấy cô gái bình dị trong thôn, đặc biệt là như Trần Nhị Nha, bạn anh ta có mù thì cũng sẽ không mê nổi.

Tống Thu Sinh vội vàng chạy về nhà, bị em gái chặn ở cửa cười nhạo một trận.

Tống Thời Hạ tựa cửa, cắn hạt dưa trêu anh mình:

“Anh, có phải lần này về quê đã biến thành cục vàng trong mắt các bà các mẹ rồi không?”

Tống Thu Sinh xua xua tay: “Dẹp dẹp, vàng bạc gì, nghe không xuôi tai gì cả.”

Tống Thời Hạ cười khanh khách:

“Ý là anh được các bà các cô thích, đưa vào diện con rể lý tưởng thôi mà, có tiền có địa vị lại chưa kết hôn, các bà đương nhiên thích rồi.”

Tống Thu Sinh sờ cằm, tự hỏi:

“Có vẻ lễ đính hôn của anh với Diêu Tuyết làm khiêm tốn quá nên không ai biết, có khi phải nhờ bà hai tuyên truyền rộng ra mới được, để mọi người đều biết anh trai em là chậu đã có hoa.”

Tống Thời Hạ ghé sát lại tò mò hỏi: “Lần này là con gái nhà ai thế? Em có quen không?”

Tống Thu Sinh tức giận lườm em gái: “Trần Nhị Nha, em có ấn tượng gì không?”

Loading...