Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 661: Lẩu Cay

Cập nhật lúc: 2025-03-18 21:25:48
Lượt xem: 21

Tống Thu Sinh lên thị trấn gửi đồ, tiện đường ghé vào tiệm chị gái ngồi chơi một lát.

Nghe nói cha mẹ chồng của em gái cũng về nhà mình ăn tết năm nay, Tống Xuân Hạ nhấp nhổm không yên.

“Để chị với anh rể em cùng về, hôm nay bán gần hết rồi.”

Tống Thu Sinh ngăn chị ấy lại:

DTV

“Không vội, tranh thủ cuối năm lưu lượng khách lớn, chị cứ kiếm thêm chút đi, đến tết tới nhà cũng gặp được ấy mà.”

Tống Xuân Hạ không tán đồng: “Không được, nhà người ta lặn lội đường xa tới nhà mình, mình phải chu toàn lễ nghĩa mới phải.”

“Nếu thật sự thấy băn khoăn thì mai anh chị hẵng tới, hôm nay cũng muộn rồi, tối về không an toàn.”

Tống Xuân Hạ cảm thấy cũng có lý.

“Vậy được, mai chị mang ít đồ kho qua đó luôn, bảo mẹ không phải làm nhiều đâu.”

Từ sau khi Tống Đông Đông chuyển trường, gánh nặng chăm sóc cha mẹ đã dồn lên vai Tống Xuân Hạ.

Lâu lâu chị ấy lại phải về nhà xem cha mẹ có cần giúp gì không.

Nhà chị ấy hiện giờ do chị ấy quyết định mọi chuyện, chồng và mẹ chồng cũng không có ý kiến gì khi chị ấy thường về giúp đỡ cha mẹ ruột, mà dù có ý kiến cũng làm gì có thể diện nói ra?

Con đường buôn bán của nhà chị ấy đều do em gái chị giúp, như thế mới có thể cho gia đình chị có được như ngày hôm nay, mỗi bữa đều có thịt ăn.

Lẽ nào giờ phất lên lại trở mặt?

Tính tình Tống Xuân Hạ cũng thay đổi rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-661-lau-cay.html.]

Trước kia còn làm bên cửa hàng mậu dịch, chị ấy chỉ thuộc dạng nhanh nhảu khéo nói.

Còn giờ đây, khi đã làm bà chủ, tính cách cũng trở nên hào phóng thẳng thắn mà lại đanh đá hơn xưa.

“Thôi, không bán nữa, mở tiệm nửa ngày mệt c.h.ế.t đi được, bọn chị phải về chuẩn bị đồ ngày mai về nhà đây. Đồ ăn trên bếp còn chưa bán hết, em mang về đi, sạch cả ấy mà.”

Tống Thu Sinh không lay chuyển được ý chị gái, đành mang theo một túi lẩu cay to về nhà.

Đám nhỏ trong nhà chưa từng ăn quán ven đường, Quý Nguyên ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt thì hít lấy hít để, kêu to: “Cậu là lẩu ạ?”

Tống Thu Sinh cười: “Cậu không phải lẩu nha.”

Anh ấy lắc chiếc hộp to trên tay.

“Trong này là lẩu cay, để bà ngoại lấy cho các cháu một bát nhỏ, ăn thử xem.”

Hai anh em chạy đi tìm bà ngoại, Tống Thời Hạ cũng vừa lúc đi vào.

“Anh tới chỗ chị cả ạ? Tình hình làm ăn của tiệm chị ấy thế nào?”

“Nhìn cũng có vẻ ổn đó, vệ sinh quét tước sạch sẽ, bàn không có dầu mỡ bụi bặm, chị cả nghe nói cả nhà em về ăn tết đợt này nên bảo anh mang lẩu về ăn, chị ấy với anh rể đóng cửa về nhà chuẩn bị quà mai mang qua.”

“Làm ăn ổn là được, anh, anh có thấy trong thị trấn có quán nào cạnh tranh với nhà chị ấy không?”

Tống Thu Sinh cố gắng nhớ lại: “Trước còn thấy có nhiều quán lắm, mà giờ đều thấy đổi sang bán mỳ.”

Lúc trước chị cả ăn nên làm ra, có rất nhiều người cũng học theo, giá còn hạ thấp hơn nhà chị ấy.

Có ít người cảm thấy dù sao đó cũng chỉ là cùng một thứ, ăn nhà ai cũng như nhau, vì thế mới chọn nhà nào rẻ mà ăn.

Nhưng ăn một lần mới thấy khác biệt quá lớn, mới mắng quán người ta, mắng luôn cả Tống Xuân Hạ.

Loading...