Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 658
Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:51:43
Lượt xem: 9
“Dạ! Con biết rồi, nên con không để cho em trai tới gần, em trai sợ đau, nếu bị chó cắn thì nhất định sẽ khóc rất lâu.”
Quý Nguyên cúi đầu nghịch ngón tay: “Con ngoan lắm, anh trai không cho đi nên con không có đi.”
Tống Thời Hạ khen ngợi cả hai:
“Chờ mình ăn cơm xong thì mẹ nhờ ông ngoại mang một bạn heo con và một bạn vịt con tới cho hai đứa chơi được không?”
Quý Nguyên vui vẻ reo lên: “Được ạ!”
Tống Đông Đông thay đồ xong, dẫn theo Nhị Cẩu đi ngang qua phòng khách thì ngửi thấy mùi hôi.
DTV
Cậu dừng bước: “Cái gì bị hư à?”
Tống Thời Hạ mỗi tay dắt một đứa bé: “Là sầu riêng đấy, ăn ngon lắm, Nhị Cẩu cũng ăn thử xem sao nhé.”
Trong nhà chính đặt hai đĩa sầu riêng đã bóc sẵn, cả phòng đều ngợp trong mùi lạ.
Tống Đông Đông bịt mũi: “Chị có chắc là không phải hố phân nhà mình sụp chứ ạ?”
Nhị Cẩu bịt mũi liếc mắt nhìn, đang nghĩ xem viện cớ gì để tranh thủ chạy về nhà.
Tống Thời Hạ liếc một cái: “Chị đảm bảo em ăn xong sẽ thích cho mà xem.”
Tống Đông Đông bán tín bán nghi tới gần bàn, cậu thật sự không thể tin nổi thứ vàng vàng này lại có thể tỏa ra mùi hôi y như phân.
Cậu ta vươn tay ra ấn thử một cái, sau đó ngửi ngửi ngón tay mình: “Hôi quá, em không dám ăn.”
Tống Thời Hạ đưa cho hai đứa nhỏ nhà mình mỗi đứa một múi sầu riêng.
“Nhìn cháu em ăn kìa.”
Hai đứa nhỏ không nhạy với mùi hôi lắm, hai đứa cầm sầu riêng cắn lia lịa, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Tống Đông Đông trợn mắt há mồm: “Sao mà ăn nổi hay thế?”
Tống Thời Hạ cạn lời, trừng mắt nhìn cậu: “Không ăn thì thôi, đừng có ở đó chê ỏng chê eo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-658.html.]
Cháu nhỏ cũng ăn rồi, Tống Đông Đông có gì mà không dám ăn thử chứ?
Cậu cầm một múi sầu riêng lên, nhân lúc Nhị Cẩu không đề phòng mà nhét vào miệng cậu ta.
“Bạn hiền à, cậu ăn thử giúp tôi đi.”
Nhị Cẩu vô thức muốn phun ra, nhưng trong miệng lại ngọt lịm, mềm tan, cậu ta nhịn không được mà nhai nuốt, còn gật đầu với Tống Đông Đông.
“Ngon lắm luôn.”
Tống Thời Hạ ôm cánh tay nhìn em trai:
“Em trai à, nếu em không muốn ăn thì đi ra ngoài đi, đừng có ảnh hưởng tới mấy người thích ăn.”
Tống Đông Đông cầm một múi sầu riêng lên, hùng dũng nhét vào trong miệng.
Hình như đúng là không khó ăn.
Cậu vẫn không thể hiểu: “Tại sao thứ này lại mùi như thế chứ?”
Rõ ràng ngon như thế, sao lại nặng mùi như vậy đây.
Tống Thời Hạ nhún vai: “Ai mà biết chứ? Chắc là sợ bị con người ăn nên mới cố ý phát ra mùi hôi đấy.”
Tống Đông Đông cạn lời: “Em tò mò không biết người đầu tiên ăn sầu riêng nghĩ gì nữa.”
Tống Thời Hạ trợn mắt: “Tống Đông Đông! Nếu em không ăn thì đi ra ngoài chơi, đừng có ảnh hưởng tới người khác!”
Tống Đông Đông ăn lấy ăn để.
“Ngon quá đi, sao không thấy ba mẹ đâu hết vậy ạ? Mọi người đi ra ngoài dạo hết rồi hả chị?”
Tống Thời Hạ nhớ tới lại thấy buồn cười.
Vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy ba mẹ mình, ba mẹ chồng, Quý Duy Thanh và cả Quý Yên Nhiên hốt hoảng chạy ra khỏi nhà, chắc là sợ chạy vì mùi sầu riêng rồi.
“Thích thì ăn nhiều vào, chờ các em giải quyết xong đĩa này thì ba mẹ sẽ về thôi.”