Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 655

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:51:37
Lượt xem: 23

Hàn Dung theo bà sui đi vào phòng.

Nhà sui gia dọn dẹp sạch sẽ quá, trên đất còn lót gạch, có thể thấy họ rất chỉn chu trong vấn đề sinh hoạt hằng ngày.

DTV

Hàn Dung ngồi xuống ghế: “Nhà bà sui rộng quá, nhất là ngoài sân, dọn dẹp ngăn nắp thật.”

Ông bà Tống chưa kịp mua sô pha, sô pha phải vào thành phố mới mua được, hơn nữa nhờ người ta chở vào thôn còn phải tốn thêm tiền vận chuyển.

Hai ông bà không tiếc tiền mua sô pha, nhưng lại tiếc tiền vận chuyển, thà chờ con trai về rồi tính tiếp.

Gần thôn có người giỏi đan ghế dựa, ông Tống đã đi đặt mười mấy cái ghế đan mây.

Bà Tống thì cắt chăn mền cũ ra làm thành đệm lót trên đó, ngồi thử thì êm không khác gì sô pha.

Bà Tống nhiệt tình cười nói:

“Dưới quê đất đai rẻ lắm chị ạ, đất xây nhà cũng được chia theo đầu người, một người có thể chia được 30 mét vuông, nhà này không tính sân thì 200 mét vuông.”

Hàn Dung nghe vậy thì cười nói:

“Chà, vậy thì rộng thật đấy, ở dưới quê cũng có cái tốt của dưới quê, nhà cửa đất đai rộng rãi, muốn ăn cái gì thì trồng cái đó.”

Người lớn thì khen nhau, Tống Thời Hạ dẫn theo Quý Yên Nhiên và bọn nhỏ đi ra ngoài dạo một vòng.

Quý Yên Nhiên đi theo sau lưng chị dâu: “Chị dâu, tối nay mình ở đâu ạ?”

“Chắc là ngủ trên lầu, để chị dắt mọi người lên lầu xem thử nhé.”

Ở giữa phòng khách có để lò sưởi, kiểu dáng y hệt như cái Tống Thời Hạ mua ở thủ đô, chắc là ba mẹ cô mua cái y chang cho tiện rồi.

Quý Yên Nhiên kinh ngạc nói: “Wow! Chị dâu, nhà chị cũng có cái này ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-655.html.]

“Loại lò sưởi này tiện lắm, còn có thể ngồi kế bên làm bài tập nữa.”

Tống Thời Hạ để Quý Yên Nhiên ngủ ở phòng của chị cả.

“Đây là phòng của chị gái chị, sau khi chị ấy lấy chồng thì ít khi về đây lắm, ga giường với chăn gối đều giặt sạch rồi mới trải lên đấy, em ngủ một mình có sợ không?”

Quý Yên Nhiên dè dặt hỏi: “Chị ngủ ở đâu ạ?”

“Chị với anh trai em ngủ ở cách vách, căn phòng cũ ở dưới lầu của chị đã để ba mẹ ở, ông bà lớn tuổi rồi, lên xuống cầu thang không tiện.”

Quý Yên Nhiên không khỏi cảm khái: “Nhà rộng nhiều phòng tốt thật đấy, đông người vẫn có chỗ ở.”

Tống Thời Hạ phì cười:

“Em còn định cho bao nhiêu người ở nữa? Chỉ có tết nhất mới đông người thôi, chờ qua tết người thì đi làm, người thì đi học, trong nhà lại lạnh tanh ngay.”

Quý Yên Nhiên ngồi xuống bên cạnh chị dâu, thở dài nói:

“Em ghét phải xa người nhà, cũng không thích câu ‘trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn’ lắm.”

Tống Thời Hạ cũng chào thua: “Chia xa là chuyện bình thường, em phải học cách làm quen và chấp nhận đi.”

Nghĩ đến Chu Việt ở bên kia, Quý Yên Nhiên lại càng não nề.

Tống Thời Hạ thấy cũng không nói ra, nhất định là cô em chồng đã có người thương rồi.

Tống Thu Sinh đến đêm mới về tới nhà.

Lần này không bị người trong thôn nghe thấy, dù có thấy thì cũng không rõ là chở thứ gì.

Tống Thu Sinh đã thay đổi rõ mồn một, quần áo đang mặc toàn là Diêu Tuyết lựa cho anh, người khác nhìn vào nhất định sẽ cho rằng anh là ông chủ lớn.

Thật ra chỉ là khoác thêm cái áo vest trong lớp áo khoác thôi, ở thủ đô anh mặc vest cũng quen rồi, nên về nhà cũng mặc như thế.

Loading...