Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 650

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:51:27
Lượt xem: 22

Tống Thời Hạ hơi xấu hổ:

“Ý tôi là khoảng thời gian trước khi tôi lập gia đình ấy, lúc còn nhỏ có anh em nhà nào không lục đục với nhau.

Lúc đó tôi bướng lắm, không hợp với gia đình, cô hiểu chưa, lúc đó tôi đúng là khiến cả nhà buồn nhiều lắm.”

Trần Kiều rất khó cảm nhận được kiểu tình cảm như thế.

Bởi vì người nhà của cô ấy sẽ không buồn hay thương cô ta, chỉ muốn dùng cô ta đổi lấy tiền cho anh trai xây nhà sắm sửa mà thôi.

“May mà cô đã hiểu ra và thay đổi rồi, bằng không tôi sẽ thay mặt gia đình cô mà đánh cô một trận.

Nếu có được ba mẹ và anh chị em tốt như nhà cô, tôi nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh đấy.”

Tống Thời Hạ vịn bả vai cô ấy:

“Chúng ta không thể thay đổi được xuất an của mình thì phải cố gắng thay đổi số phận chứ.

Bây giờ cô tốt xấu gì cũng xem như có của ăn của để, tôi tính thử rồi, sang năm cô nhất định sẽ phát tài, tuyệt đối có thể hốt bạc cho mà xem.”

Trần Kiều cười nói: “Cảm ơn lời chúc của cô, nếu tôi phát tài thật thì nhất định sẽ tới báo ơn cho cô.”

Tống Thời Hạ nhất thời nghẹn họng, cô đâu có muốn để Trần Kiều báo ơn đâu.

Trong nguyên tác, năm thứ ba sau khi bắt đầu buôn bán, Trần Kiều đã kiếm được một khoản tiền lớn.

Mặc dù sau đó cũng có gập ghềnh chông gai, nhưng đây là số tiền lớn đầu tiên Trần Kiều kiếm được trong đời, là 10 ngàn đồng đầu tiên cô ấy kiếm được.

Tống Thời Hạ dùng một câu nói đùa để xóa bỏ chuyện này.

“Được thôi, tôi chờ làm ân nhân của cô nhé.”

Cứ biến nó thành câu nói đùa bâng quơ, tới lúc đó Trần Kiều cũng sẽ không xem là thật.

DTV

Gần tới cuối năm, rốt cuộc giáo sư Quý cũng không còn bận việc ở trường học nữa, cả nhà có thể cùng nhau về nhà ông bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-650.html.]

Hàn Dung chạy tới chạy lui: “Nhìn kỹ xem có bỏ quên cái gì không, mắc công đi giữa đường mới nhớ ra.”

Tống Thời Hạ vội ngăn cản mẹ chồng lại:

“Mẹ ơi, con mang đủ hết rồi, chỉ cần mấy món lớn lớn không thành vấn đề là được, đồ nhỏ thì chờ sang năm gửi qua cũng được.”

Hàn Dung nhẹ nhàng đẩy con dâu ra:

“Đây là lần đầu mình tới chúc tết nhà con, phải kỹ lưỡng trước sau chứ, con cứ ngồi đó ăn quýt đi.”

Tống Thời Hạ xoay người nhìn Quý Duy Thanh đang ngồi trên ghế sô pha, bốn mắt nhìn nhau, cô bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh anh.

“Mẹ cứ làm quá lên, em còn thấy sốt ruột thay cho mẹ em đây.”

Quý Duy Thanh đưa quả quýt vừa lột vỏ xong cho cô:

“Mẹ muốn mang nhiều quà một chút để chống lưng cho em, để hàng xóm bà con nhìn vào đều phải ngưỡng mộ em mà.”

Tống Thời Hạ tách một múi quýt cho vào miệng.

“Mấy lời này không giống lời mà giáo sư Quý có thể nói ra chút nào hết nhé.”

“Thì mưa dầm thấm lâu chứ sao.”

Hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh ba mẹ, mỗi đứa đều ôm một quyển sách trong tay.

Tống Thời Hạ phát hiện Quý Nguyên đang cầm là một trong tứ đại danh tác.

“Quyển Thủy Hử này ở đâu ra thế?”

“Ông đưa bọn con đấy ạ, anh trai đang xem Tam Quốc diễn kịch.”

Quý Dương đặt sách trên đùi: “Là Tam Quốc diễn nghĩa.”

Tống Thời Hạ trêu chọc hai đứa: “Các con đọc có hiểu không?”

Quý Nguyên thành thật đáp: “Có nhiều chữ con không biết, ông nội bảo bọn con cầm thêm một quyển từ điển ạ.”

Loading...