Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 649

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:51:25
Lượt xem: 24

Tống Thời Hạ và mẹ chồng chuẩn bị rất nhiều quà tết để mang về quê.

Mẹ chồng còn tích cực hơn cả cô, chỉ thiếu điều mua hết đồ trong hợp tác xã mua bán về mới thôi.

“Mẹ à, thị trấn ở chỗ con cũng có hợp tác xã mua bán, con không cần mua mấy thứ đồ nhu yếu phẩm đâu.”

Năm ngoái Tống Thời Hạ mua áo bông cho ba mẹ mình, năm nay chắc là vẫn còn mới tinh.

Nên năm nay cô lại mua cho ba mẹ mỗi người hai đôi giày vải, một đôi mang làm việc, đôi khác thì mang đi chơi với thăm họ hàng.

“Mẹ con biết làm giày bông vải, giày bà ấy làm cho hai đứa nhỏ nhà mình vừa êm vừa ấm, kiểu vụng về như mẹ không thể may được như thế đâu.”

“Mẹ mà vụng về ấy ạ, tay của mẹ đã cứu mạng biết bao nhiêu người còn gì!”

Tống Thời Hạ nói chuyện điện thoại với anh trai, năm nay anh trai cô vẫn lái xe vận tải nhỏ về nhà, có thể mang quà về giúp.

Tống Thời Hạ và mẹ chồng thương lượng với nhau, sau đó quyết định để người một nhà ngồi tàu lửa về nhà, tới lúc đó lại chuyển qua đi xe buýt.

Tống Thu Sinh đến nhà ga hỏi thăm lịch trình tàu chạy:

“Cuối năm tàu lửa sẽ dừng ở thị trấn của mình chừng hai phút, đến hết rằm tháng giêng mới thôi.”

Mỗi năm đều tới tháng này nhà ga thị trấn mới đông đúc hơn, không biết chị cả buôn bán thế nào rồi.

Trong nhà đóng hết bao lớn tới bao nhỏ, Trần Kiều chạy tới nhà tìm Tống Thời Hạ một chuyến.

Hai người trao đổi trước, chờ quay về thôn hai bên sẽ làm bộ như không quen biết nhau, mắc công cho mẹ của Trần Kiều lại tìm tới làm phiền Tống Thời Hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-649.html.]

Tống Thời Hạ mỉm cười trêu chọc Trần Kiều:

“Năm nay cô kiếm được không ít tiền mà, sao còn tiết kiệm như thế chứ, uốn tóc rồi hãy về.”

DTV

Trần Kiều tức giận nói:

“Họ hàng của mẹ tôi toàn là kiểu khó ưa đấy. Nếu thấy tôi uốn tóc kiểu gì cũng sẽ bám riết lấy tôi cho mà xem.

Tôi thà giả nghèo cho người ta cười nhạo cũng không muốn bị bọn họ bám theo đâu.”

“Cũng phải, chị dâu và anh trai cô cũng không phải thứ tốt lành gì. Anh trai cô ngoài mặt thì nói là nghe lời vợ, nhưng thật ra là kiểu người sĩ diện hảo, để một mình chị dâu cô làm người xấu.”

Trần Kiều đột nhiên hiểu ra.

“Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ, kiếp... trước đây tôi toàn cho là anh tôi khó lấy vợ nên chuyện gì cũng nhường nhịn chị dâu.

Mỗi lần tôi cãi nhau với chị dâu đều nể mặt anh tôi nên mới không dám làm quá mức, kết quả là chị dâu cứ bắt nạt tôi mãi.”

Tống Thời Hạ nhìn cô ta bằng ánh mắt đồng tình:

“Đồng chí Trần Kiều à, có phải cô ngây thơ, dễ lừa quá rồi không? Nếu anh trai cô thiên vị cô thì có thể để chị dâu bắt nạt cô hết lần này tới lần khác như thế sao?”

“Cô nhìn anh trai tôi đi, lúc trước quan hệ giữa hai anh em tôi cũng chẳng tốt lắm.

Nhưng tới khi tôi thật sự lập gia đình, anh tôi lại lập tức chạy tới thành phố thăm tôi, anh của cô có tới thăm cô lần nào không?”

Trần Kiều cũng cạn lời:

“Quan hệ của cô với anh trai cô không tốt á? Tôi nhớ hồi còn ở dưới quê, nếu ai dám mắng cô thì anh cô sẽ cầm đá đánh họ ngay, lúc đó tôi hâm mộ cô muốn chết.”

Loading...