Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 641
Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:51:08
Lượt xem: 13
Bạch Thu Thụy mệt mỏi ôm trán: “Mẹ à, con không muốn cưới Cát Tình.”
Bà Bạch không quan tâm lắm, chỉ cười nói:
“Con thiệt tình, con không muốn cưới con gái nhà người ta mà còn gạo nấu thành cơm à.
Đàn ông các con toàn như thế, trong bụng thì muốn, ngoài miệng vẫn chối đây đẩy, nói không chừng trong lòng chỉ muốn sớm ngày cưới con gái người ta về nhà thôi.”
Bạch Thu Thụy nói chuyện với gia đình thất bại, chỉ có thể cầu mong nhà họ Cát tranh thủ dẫn Cát Tình đi phá thai mà thôi.
...
Sản phẩm mới đưa ra thị trường được nửa tháng, cuối cùng Tống Thời Hạ cũng rảnh tay để đến công ty nghiên cứu sản phẩm.
Không hề biết rằng mấy cô bạn ở ký túc xá thi xong thì định tới nhà cô để tạm biệt, bọn họ đều nghỉ đông, chuẩn bị về nhà.
Mấy cô bạn cùng phòng ăn tiêu dè sẻn, còn đến căn tin làm thêm, mỗi người đều mang theo quà cáp tới đây.
Hách Quế Hoa nhìn thấy lính gác đứng canh gác thì lập tức sợ hãi.
DTV
“Chúng ta bất ngờ tới thăm như thế có phải không được tốt lắm hay không?”
Đinh Giai Giai vỗ n.g.ự.c nói:
“Yên tâm đi, lính gác này trông quen lắm, hình như là cái người lần trước cho bọn mình đi vào ấy.”
Mấy cô gái đi tới gần, quả nhiên lính gác chỉ kêu các cô đăng ký viết tên lại rồi thôi.
Trịnh Linh Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lập tức nhỏ giọng nói:
“Mọi người có phát hiện không, hình như lính gác có vẻ nghiêm túc hơn thì phải.”
Quách Thiên Lan: “Không có cảm giác gì hết, không phải lúc nào cũng nghiêm mặt như thế à?”
Mấy cô gái trẻ đi cùng nhau, tạo thành một cảnh tượng đẹp đã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-641.html.]
Hàng xóm chỉ nhìn sơ qua đã đoán được hẳn là đi tìm Tống Thời Hạ, cả khu gia quyến này chỉ có Tống Thời Hạ đang học đại học mà thôi.
Quý Duy Thanh ở trong nhà viết tổng kết cuối năm, hai đứa nhỏ được bà nội dắt ra ngoài đi dạo, cửa chính chỉ khép hờ chứ không đóng.
Đinh Giai Giai nhìn qua khe cửa: “Hạ Hạ sơ ý quá đi mất, không thèm khóa cửa luôn.”
Trịnh Linh Linh cũng nhô đầu nhìn vào:
“Bên ngoài có người canh gác, phải là tôi thì tôi cũng không khóa cửa làm gì cho mệt.”
Bọn họ muốn cho Tống Thời Hạ bất ngờ nên rón rén đi vào trong nhà.
Sài Thiện Tĩnh vẫn luôn trầm mặc ít nói đột nhiên lên tiếng:
“Sao tôi cứ có cảm giác Tiểu Hạ không có ở nhà thế nhỉ, trong nhà im ắng quá.”
Trịnh Linh Linh ngồi trên chiếc ghế trong vườn hoa:
“Tôi cũng có cảm giác trong nhà không có ai, nhưng Tiểu Hạ được nghỉ đông có thể đi đâu chứ?”
Đinh Giai Giai hết nhìn đông tới nhìn tây: “Cổng cũng mở toang như thế, chắc là phải có người ở nhà chứ.”
Hách Quế Hoa đi ở cuối cùng, trùng hợp đụng mặt thím Phùng ở bên cạnh: “Chị ơi, xin hỏi chị có biết Tống Thời Hạ có ở nhà không ạ?”
Thím Phùng cười tươi:
“Cổng nhà con bé không khóa tức là có người ở trong nhà đấy, các cô cứ gọi to vào, bình thường con bé toàn ở trên lầu làm việc, gọi nhỏ quá không nghe thấy đâu.”
Hách Quế Hoa chia sẻ tin tức mình vừa hỏi được cho các cô bạn cùng phòng, mọi người bèn đứng dậy.
Đinh Giai Giai xoa xoa cánh tay:
“Lạnh c.h.ế.t mất, mình mau đưa đồ cho Tiểu Hạ rồi đi về thôi, mắc công Tiểu Hạ lại giữ mình ở lại ăn cơm.”
Trịnh Linh Linh thở dài:
“Học kỳ này Tiểu Hạ đã mời bọn mình ăn cơm không dưới mười lần rồi, còn ở lại ăn cơm nữa thì ngại lắm.”