Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 637
Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:51:01
Lượt xem: 15
Thím Phùng chọn một tấm vải bông, Trần Kiều không khỏi kinh ngạc.
“Thím định may quần áo ạ?”
“Đúng vậy, sắp tới tết rồi, phải thay áo bông mới cho cả nhà chứ, quần áo bên ngoài bán dù đẹp cỡ nào cũng không thể bằng áo bông nhà tự may được.”
Tống Thời Hạ chọn tới chọn lui ở hợp tác xã mua bán, bên cạnh có hai cô gái đang nói chuyện phiếm với người bán hàng.
Cô gái tóc b.í.m nói: “Sao chỗ này cũng không có kem bôi da chứ, chúng tôi đã đi mấy tiệm rồi đó.”
Người bán hàng cũng bất đắc dĩ:
“Đến nhân viên như chúng tôi cũng không mua được, vừa mới nhập hàng từ xưởng về thì đã bị mua hết rồi.
Nếu các cô tới sớm một chút, nói không chừng còn có thể giành được một hũ đấy.”
Cô gái tóc b.í.m thở dài:
“Mới sáng sớm chúng tôi đã đứng xếp hàng ở hợp tác xã mua bán gần nhà rồi, trước đó có hơn 50 người xếp hàng, nhưng mới bán tới hơn 30 người thì đã hết rồi.
Chúng tôi đã chạy hết ba hợp tác xã mua bán rồi, thật tình không biết phải đi đâu mới mua được nữa.”
Cô gái mặt tròn đi cùng cũng uể oải nói:
“Nếu thật sự không được thì mình chờ qua tết rồi mua, trên báo nói hiệu quả tốt như thế, mình có muốn giành cũng giành không được.”
Tống Thời Hạ mỉm cười nói xen vào:
“Các cô có thể tới cửa hàng bách hóa xem thử, trong cửa hàng bách hóa có mở một cửa hàng bán sản phẩm dưỡng da tên Ngu Mỹ Nhân.
Các cô cứ nói với nhân viên là muốn mua kem bôi da là được, nếu thiếu hàng thì họ sẽ điều hàng từ kho tới cho các cô, qua hôm sau là có thể mua được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-637.html.]
Cô gái tóc b.í.m kinh ngạc nói:
“Trong cửa hàng bách hóa thật sự có ư? Đồ trong đó bán không rẻ đâu, chúng tôi đi ngang qua nhìn bên ngoài thôi, chưa dám vào lần nào hết.”
Tống Thời Hạ cười nói:
“Kem bôi da đó là sản phẩm dưỡng da do công ty Ngu Mỹ Nhân sản xuất, giá thị trường bao nhiêu thì giá bán trong tiệm cũng y như vậy, không cần lo giá cả sẽ đắt hơn.”
“Hóa ra là vậy, tên nghe cũng hay ghê, cảm ơn cô nhé!”
Người bán hàng cũng cố ghi nhớ, tan làm cô ấy cũng phải tới đó mua mới được.
Trần Kiều sáp tới:
“Sản phẩm dưỡng da của công ty của các cô nổi tiếng nhỉ, mấy cô mấy dì trong lớp bổ túc của bọn tôi cũng nói về nó nhiều lắm.”
Tống Thời Hạ mỉm cười giới thiệu:
“Phần giới thiệu trên báo không hề nói quá đâu, quả thật có hiệu quả chống nắng đấy.
Chị Diêu Tuyết từng đi ra nước ngoài, nghe nói ở nước ngoài đều có sản phẩm chuyên chống nắng đấy.”
Trần Kiều gật đầu, cái hiểu cái không.
Thật ra trong lòng cô ta cũng hoài nghi Tống Thời Hạ cũng sống lại như mình.
Năm cô ta hơn 40 tuổi mới rộ lên khái niệm chống nắng, nhưng nếu như là Diêu Tuyết đưa về thì có thể hiểu được, hình như ở nước ngoài làm cái gì cũng nhanh hơn trong nước một bước cả.
“Nước ngoài phát triển sớm hơn, chúng ta cũng không thua kém gì, chỉ là chưa có danh tiếng gì mà thôi.
Nếu như các cô quảng cáo ra cả nước ngoài thì sản phẩm nước ngoài làm gì còn thị trường nữa!”
DTV
“Từ từ sẽ được thôi, mục tiêu của tôi với chị Diêu Tuyết chính là đi ra thị trường quốc tế, hiện tại chỉ mới bắt đầu lưu hành ở thủ đô mà thôi.”