Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 635

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:50:57
Lượt xem: 14

Thím Phùng nghe xong thì bĩu môi ghét bỏ:

“Nghe nói người nước ngoài lắm lông lắm, quần áo bọn họ từng mặc mà mang đi bán thì ghê muốn chết.”

DTV

Trần Kiều chợt hiểu:

“Bởi tôi mới nói sao kiểu dáng của mớ đồ kia cứ là lạ, chưa từng thấy ở xưởng bao giờ, xưởng may tôi nhập hàng toàn dùng mẫu mã mới nhất ở mấy thành phố lớn đấy.”

Quần áo mà Trần Kiều bày bán là nhập về từ chỗ bạn bè.

Người bạn kia của Trần Kiều nhập hàng từ bên ngoài về, chất ở trong xưởng, chuyên môn cung cấp cho các nhà bán sỉ lẻ.

Bởi vì hợp tác xã mua bán chỉ bán quần áo do nhà nước thiết kế và sản xuất, nên bạn của Trần Kiều chỉ có thể bán cho thương nhân bán lẻ.

Cô ta có ký ức kiếp trước nên biết những kiểu dáng thịnh hành là gì, nên mới không bị vướng bẫy hàng giá rẻ.

Thím Phùng cảm thấy may mắn thay cho Trần Kiều:

“May mà cháu thận trọng, chạy xem vài chỗ mới chọn mua bên này, nếu cháu bán hàng rẻ tiền như cô gái kia, lỡ như người ta mặc vào bị cái gì thì lại bắt đền cháu nữa.”

Ai mà biết đám Tây lông kia có bị bệnh truyền nhiễm gì hay không, lỡ như bị mắc bệnh ngoài da gì thì chẳng phải sẽ bị bắt đền à?

Trần Kiều cũng thấy sợ:

“Ban đầu lúc mới định buôn bán, đúng là cũng có người đi quảng cáo với cháu, nói là một bộ đồ chỉ vài xu thôi, dù cháu bán hai đồng một món cũng có thể lấy lại vốn cực nhanh.

Cháu còn nghĩ quần áo có bán sát giá cũng đâu thể rẻ như thế được? Đâu phải đồ bằng giấy đâu.”

Thím Phùng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-635.html.]

“Lần này đúng là nhờ có ông trời phù hộ, may mà cháu không bị dính vào đấy.”

“Vâng ạ, thời gian đó cháu chỉ muốn tranh thủ ly hôn với Hoắc Khải, may mà bận thi cử, cháu mới nghĩ hay là chờ thêm một thời gian nữa hay đi buôn bán.

Tiền kiếm lúc nào cũng được, kiến thức thì nhất định phải học, nếu đến một chữ bẻ đôi cũng không biết thì cháu còn kiếm tiền thế nào được?”

Đến nơi, Tống Thời Hạ bèn dừng xe ở ven đường.

“Cô nghĩ được như thế thì tốt quá, kiến thức là tài sản vô giá, sau này mỗi đồng cô kiếm được đều có liên quan tới kiến thức cô đã học được hết đấy.”

Cuộc sống của Cát Tình bên này đúng là không dễ chịu gì cho cam.

Từ sau khi cô ta và Bạch Thu Thụy cãi nhau, ăn cơm ngửi thấy mùi thức ăn hay thịt thà gì thì sẽ nôn ọe.

Mẹ cô ta đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện đã mang thai hơn một tháng.

Cô ta không ngờ mình và Bạch Thu Thụy chỉ mới làm bậy có một lần mà đã dính bầu.

Phản ứng đầu tiên của Cát Tình chính là mừng rỡ, có con rồi, Bạch Thu Thụy chỉ có thể cưới cô ta mà thôi.

Nhưng còn chưa đi ra khỏi bệnh viện thì cô ta đã bị mẹ mình tát cho một bạt tai, mẹ cô ta mắng cô ta không biết liêm sỉ.

Cát Tình không hiểu, rõ ràng cả nhà đều làm mai, muốn cô ta và Bạch Thu Thụy quen nhau.

Vì sao khi mình mang thai con của Bạch Thu Thụy thì người nhà lại mắng mình chứ?

Sau khi về nhà, Cát Tình bị giam lỏng trong nhà.

Vốn dĩ cô ta muốn nhân cơ hội này để đối phó với Tống Thời Hạ, khiến Tống Thời Hạ nợ môn, không được làm nghiên cứu sinh, nhưng lần này lại để Tống Thời Hạ may mắn thoát được một kiếp.

Loading...