Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 556
Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:24:06
Lượt xem: 26
Thực ra thì ngày thường cũng ít ai làm thế, bánh bột ngô ăn để chống đói mà thôi, ai còn cho đường vào.
Nhưng hai anh em Thu Sinh là khách quý nhà bà, là người quan trọng của cả thôn, phải chiêu đã chu đáo nên bà mới làm thế.
Tống Thời Hạ cười bảo:
“Thôn ta về sau sẽ càng ngày càng đi lên, chưa biết chừng ba chục năm nữa sẽ chẳng còn hộ nghèo, mỗi nhà đều khá giả.”
Tương lai như thế, Tống Quốc Trụ quả thực không dám tưởng tượng.
“Nếu thực sự có một ngày như thế, có khi mỗi bữa người ta có thể ăn bánh màn thầu trắng đến no ấy nhỉ.”
Tống Thời Hạ cười cười, Tống Thu Sinh chạm chén với ông hai rồi nói:
“Chắc chắn rồi ạ. Cháu đi làm ăn xa, từng sang bên Hongkong, người bên đó nhiều tiền lắm, ai giàu còn có thể cưới bốn, năm bà vợ, người nghèo thì gầy như que củi, làm trâu làm ngựa cho người ta.”
Ông hai cau mày: “Thế khác gì xã hội phong kiến?”
Tống Thu Sinh cười ha hả:
“Không ạ, bên đó có thể nói là phát triển hơn chúng ta, nhưng người nghèo thì không có đường sống, bên chúng ta đây chí ít chỉ cần chăm chỉ trồng trọt là có thể ăn no.”
Tống Quốc Trụ gật gù.
Ăn cơm xong, Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh ra về.
Vừa ra đến cổng, hai người chạm mặt ngay một vị khách không tưởng.
Tống Thời Hạ không biết người này, nhưng người nọ chỉ nói một câu, cô đã nhận ra ngay thân phận của đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-556.html.]
Ngoài cổng nhà ông hai có một người phụ nữ trung niên, tóc tai rối bời, áo quần nhếch nhác, bên cạnh là một người trẻ tuổi hơn, mặt trái xoan, chanh chua cau có.
Người phụ nữ chanh chua kia vừa trông thấy Tống Thời Hạ liền liếc từ đầu đến chân một lượt rồi ‘xì’ một tiếng khinh khỉnh.
Tống Thời Hạ chưa kịp tỏ thái độ, Tống Thu Sinh đã sa sầm mặt xuống.
Người phụ nữ trung niên vội vàng kéo người kia lại rồi tự mình bước tới, chào hỏi Tống Thời Hạ:
“Cháu là Tống Thời Hạ nhỉ? Bác nghe nói cháu đã thi đỗ đại học Yến Kinh, cháu có quen Trần Kiều đúng không?
Trần Kiều nhà bác đang ở ngay trong đại học Yến Kinh đấy, cháu có thể giúp bác nhắn với con bé một câu, nói là mẹ nó ốm, bảo nó về thăm một chuyến.”
Bà ta nói một tràng, không có gì khó nghe, nhưng Tống Thời Hạ lại cảm thấy cửa nhà ông hai bị người này dẫm bẩn rồi.
“Bà là ai?”
Người phụ nữ trung niên kia lúng túng đáp:
“Bác là mẹ ruột Trần Kiều, hai mẹ con bác trước kia có đôi chút hiểu lầm, muốn phiền cháu chuyển lời giúp bác đến con gái bác.”
Tống Thời Hạ hoàn toàn không có chút ấn tượng tốt nào với người thân của Trần Kiều.
Người nhà này trong nguyên tác chính là một đám người quái đản xấu xí, mặc dù cô và Trần Kiều cũng có qua lại nhưng cô không muốn dính đến đám người này.
DTV
“Cháu không thân với Trần Kiều lắm, chuyện này bác hẳn nên nhờ người viết thư gửi cho cô ấy, như thế tiện hơn là nhắn gửi thế này ạ.”
Mẹ Trần Kiều còn muốn nói thêm điều gì, người phụ nữ bên cạnh đã khinh thường trợn trắng mắt.
“Là người cùng một thôn mà nhờ nhắn một câu cũng không chịu, sợ mất miếng thịt nào chắc.”