Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 555
Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:24:04
Lượt xem: 20
Tống Thời Hạ lại nói thêm về ý tưởng làm xưởng của mình:
“Hiện giờ, nếu ai tham gia trồng cây ăn quả, về sau thôn ta mở xưởng đồ hộp sẽ ưu tiên nhà đó vào xưởng làm công nhân.
Một nhà bốn người không thể để cả bốn đi trồng cây, quá lãng phí, cho thanh niên trai tráng vào xưởng, như vậy thì người trẻ tuổi thôn ta cũng coi như có nghề nghiệp ổn định.”
Thời buổi này, chỉ nghe đến được vào làm trong xưởng là người ta đã mừng lắm rồi.
Làm công nhân có thu nhập ổn định lại cao, coi như một công việc rất có thể diện.
Quả nhiên, Tống Quốc Trụ tưởng tượng đến tương lai thôn mình có xưởng sản xuất riêng thì lập tức hừng hực khí thế.
“Được, chuyện này cứ giao cho ông, bảo đảm sẽ làm được thỏa đáng.”
“Ông hai, ông cũng đừng vất vả quá, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
DTV
Ông hai là chỗ dựa của nhà cô ở đây, nếu con ông ấy có thể cạnh tranh được chức trưởng thôn thì về sau địa vị của nhà họ Tống trong thôn sẽ đi lên.
Tống Thời Hạ thực ra cũng không phải muốn nhà họ Tống lấn át người khác, nhưng nếu có trưởng thôn là người nhà mình thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Nhà cô có kiếm được nhiều hơn, người trong thôn cũng chỉ ao ước mà không ghen tị, không vì thù phú mà tới tơi hạch sách bắt bẻ làm khó.
Loại chuyện như thế, thôn Tống Gia có lẽ không phát sinh nhưng thôn Trần Gia thì chưa chắc.
Vợ ông hai nhiệt tình giữ lại, hai anh em Tống Thời Hạ bèn ở lại ăn bữa cơm với gia đình ông bà.
Ông hai nhấc đũa:
“Bình thường toàn là ông qua nhà các cháu ăn cơm, hôm nay hai cháu qua đây phải nếm thử xem đồ ăn nhà ông bà thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-555.html.]
Ông hai đã nói thế, hai anh em không thể không nhiệt tình ăn uống.
Nhà ông hai chỉ nuôi mấy con gà, bà hai đã thịt một con để chiêu đãi hai anh em, đây có thể coi là đãi ngộ dành cho khách quý.
Tống Thời Hạ cười nói:
“Gà hầm măng trong nồi đất ạ? Rồi lại rải mấy miếng bánh nướng chấm nước canh hầm, ở thủ đô nhà cháu cũng hay làm món này đấy ạ.”
Ông hai lấy ra một chai rượu, rót cho hai anh em.
“Hồi nhỏ cháu cứ thích dắt Đông Đông chạy sang đây chơi, khi đó nhà ông nghèo, chỉ có thể đãi hai chị em bánh bột ngô thôi.”
“Anh cháu mỗi khi đi tìm bọn cháu là sẽ nghĩ ngay tới nhà ông, chạy đến đây trước tiên, cắp nách mỗi đứa một bên đem về, sau đấy cháu khôn lên, còn biết trốn dưới gầm giường.”
Tống Thời Hạ không có kí ức rõ ràng về thời này, nhưng cô quả thật nhớ rõ nguyên thân thường xuyên dắt em trai đi ăn chực cơm nhà người.
Nhà nguyên thân hồi ấy nghèo quá, chẳng có gì nhiều, nếu có thể ăn chực nhà người ta một quả trứng thôi, nguyên thân cũng có thể vui vẻ nửa tháng trời.
Nhưng khi đó, nhà nào cũng nghèo như nhau.
Mặc dù ông hai là đội trưởng, trong nhà cũng chỉ nhiều hơn nhà người khác một chút bột ngô mà thôi.
Vì thế, Tống Thời Hạ hồi nhỏ rất thích dắt Tống Đông Đông đến nhà ông hai ăn chực bánh ngô.
“Bánh này là bánh ngô đúng không ạ?”
Bà hai vén mành bước vào.
“Bà mang quạt điện đến đây, bằng không hai đứa ăn cơm lại thấy nóng. Bánh bột ngô giờ người ta đều thoải mái cho đường rồi, chứ nếu là mười mấy năm trước, chả ai dám lãng phí thế cả.”