Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 483
Cập nhật lúc: 2025-03-15 06:34:40
Lượt xem: 20
Khi cỏ lau bay đầy trời biến mất, bọn nhỏ không cần đeo khẩu trang đề phòng cỏ lau bay vào mũi nữa, kỳ thi thử thứ ba đã tới.
Thành tích của kỳ thi thử lần này quyết định nhưng học sinh không đạt chuẩn sẽ bị chia tới lớp trung cấp và cao đẳng, không thể tham gia thi đại học.
Trong lớp chỉ còn lại một phần ba học sinh, nhưng những chuyện này cũng không liên quan gì tới Tống Thời Hạ cả.
Càng lúc càng tới gần kỳ thi đại học, cả trường học cũng không tiếp tục ôn tập cao độ nữa chỉ tự tìm ra điểm yếu của mình và khắc phục.
Các giáo viên cũng biết đại khái khả năng thi đậu của các học sinh.
Lưu Chiêu Đệ đi qua tìm Tống Thời Hạ.
Học lại hai lần nên cô ấy cũng không khỏi căng thẳng, nếu như lần này thi không đậu thì sẽ bị ba ép lấy một người đàn ông lớn hơn cô ấy 12 tuổi.
Cô ngồi trên sô pha ngẩng người, không còn tâm trạng đêu để mà quan sát nhà của bạn bè.
Tống Thời Hạ bưng bánh quy mặn mình đã làm lên cho cô ấy ăn thử.
“Ăn miếng bánh cho bớt áp lực đi, thành tích của cậu đã tăng lên rất nhiều rồi, không có vấn đề gì đâu.”
Tháng 5 thời tiết đã nóng hơn rồi.
Quần áo của Lưu Chiêu Đệ lại bó sát người, hoặc là mặc quá lâu nên đồ bị chật rồi, hoặc là mặc quần áo cũ của người khác cho.
Chiếc quần đen của cô ấy nhăn nhúm, giày cũng chà đến bạc màu.
Phần tiếp giáp giữa giày và đế giày có rất nhiều dấu nhựa cao su, chắc là do mang bị bung đế rồi dán lại rất nhiều lần.
Lưu Chiêu Đệ không ăn bánh quy, cô ấy chỉ đờ đẫn cầm ly nước:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-483.html.]
“Gần đây ba tôi luôn nhìn tôi như nhìn một món hàng ấy, tôi cảm giác mình như con heo ông ấy nuôi trong chuồng, chờ ngày nào đó hết tiền sẽ bán tôi đi.”
DTV
Tống Thời Hạ an ủi cô ấy:
“Cậu đừng tự mình dọa mình, nếu cậu thật sự sợ quá thì cứ chuyển ra thuê tạm một căn phòng ở tới khi thi đại học xong là được.”
Ba của Lưu Chiêu Đệ không phải thứ tốt lành gì, nhưng hiện tại không phải lúc chửi hùa, mà là giúp cô ấy điều chỉnh tâm trạng lại, đừng để ảnh hưởng tới kỳ thi đại học.
Lưu Chiêu Đệ như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
“Tôi sợ lắm, mỗi ngày tôi đều phải chờ ông ấy ngủ say rồi mới dám về nhà, chỉ sợ ngày nào đó về nhà sẽ thấy một người đàn ông xa lạ bắt tôi đi.
Mẹ tôi đã sinh em bé cho chú kia, hai tháng rồi chưa cho tôi tiền sinh hoạt.”
Ba mẹ của Lưu Chiêu Đệ đã ly hôn.
Lúc trước ba mẹ cô ấy sống chung không rõ ràng, ai cũng nói ba của cô ấy cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.
Sau này mẹ cô ấy lấy thanh mai trúc mã cũ của mình, cô ấy được đi học là nhờ mẹ và chú kia đứng sau ủng hộ.
Mẹ cô ấy tái giá xong, năm nay sinh con nên cũng ít liên hệ với cô ấy.
Cô ấy có thể cảm nhận được, trong lòng mẹ thì đứa bé kia quan trọng hơn mình nhiều.
Lòng dạ Tống Thời Hạ rối bời:
“Tôi có một ngôi nhà có thể cho cậu thuê, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không sợ nhé.”
Lưu Chiêu Đệ vội gật đầu.
“Tôi không sợ, chỉ cần có thể che gió tránh mưa là được rồi.”