Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 425

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:39:42
Lượt xem: 22

Quý Dương cầm thìa ngẩng đầu lên: “Chúng con có thể đi theo không ạ?”

Mèo con Quý Nguyên cũng gật đầu theo.

“Chúng con cũng muốn đi!”

Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “Không được, các con nghe không hiểu bài vở của người lớn đâu.”

Quý Nguyên không phục, “Được mà! Bọn con hiểu mà!”

Bọn nhỏ giỏi hơn anh họ, muốn đi học cùng mẹ.

Tống Thời Hạ không khuyên bảo được, xem ra không thể đi học bổ túc được, đưa trẻ con theo thì kỳ lắm.

Cô biết con nhà mình sẽ không nghịch ngợm ồn ào.

Nhưng lỡ như ai cũng giống cô, đưa con đi học theo thì sẽ ảnh hưởng đến người khác, cô đã tưởng tượng ra cảnh tượng ồn ào nhốn nháo đó rồi.

Không bao lâu sau, lớp học bổ túc đã mở, Tống Thời Hạ không đi.

Thím Phùng háo hức vui vẻ đi học, chưa đến hai ngày đã ủ rũ buồn bã.

“Cháu biết không, lớp học như cái chợ vậy, hoàn toàn không thể nghe giáo viên nói gì.

Nhất là khi có chồng nhà ai đó lên giảng bài thì phía dưới rất ồn ào, vợ và con ngồi bên dưới cứ cỗ vũ reo hò, nhức hết cả đầu.”

Tống Thời Hạ cảm thấy may mắn.

“Trường học cũng có mục đích tốt, nhưng đáng tiếc lại đánh giá thấp đám trẻ con, cũng đánh giá thấp khả năng buôn chuyện của người lớn.

Ngoại trừ những giáo viên là người lạ thì mọi người mới không gây ồn ào trong lớp.”

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-425.html.]

Thím Phùng buồn bực nói:

“Cháu nói đúng, dù sao thím cũng nghĩ lại rồi, thím thà ở nhà tự học trong thư phòng của lão Tạ còn hơn.”

Tống Thời Hạ nghĩ ra một ý tưởng.

“Hay là mỗi ngày chúng ta đến thư viện học hai giờ vào buổi tối, từ sáu giờ đến tám giờ, cơm nước xong thì đi tự học.”

Thím Phùng cũng muốn, nhưng vẫn hơi do dự.

“Năm nay cháu sẽ thi đại học, lão Tạ bảo thím đừng làm phiền cháu.”

Tống Thời Hạ cũng không để ý:

“Thím học kiến thức cấp ba, cháu dạy kèm cho thím cũng là củng cố kiến thức cho mình, không làm phiền gì đâu.”

“Làm phiền cháu quá, lúc chúng ta học thì cứ để bọn trẻ ở nhà thím.”

“Không cần đâu thím, bọn trẻ sẽ đi theo cháu đến thư viện, hai đứa nhỏ đều thích học tập, cho bọn nhỏ đi theo chúng ta đọc sách thiếu nhi cũng được.”

“Con nhà cháu sau này chắc chắn sẽ rất có tương lai, nhỏ như vậy đã thích học hành rồi.”

Tống Thời Hạ nghĩ, thay vì để hai thằng nhóc kia sang nhà bên cạnh chơi, hẳn là bọn nhỏ sẽ thích đi theo bên cạnh cô hơn, đúng lúc bồi dưỡng cho chúng quen với việc học hành.

Quả nhiên, khi cô nhắc đến việc muốn đến thư viện học thì hai đứa nhóc đều nói muốn đi cùng cô.

“Các con phải nhớ kỹ, không thể nói lớn tiếng ở thư viện, chỉ được nói nhỏ thôi, nhưng mẹ mong các con không quấy rầy người khác đọc sách học hành, biết chưa hả?”

Hai đứa nhóc đồng thanh đáp: “Vâng ạ! Bọn con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Tống Thời Hạ đến thư viện cũng là muốn cho mình một thời gian học tập cụ thể, như vậy ban ngày cô có thể yên tâm làm những chuyện khác mà lại không làm lỡ việc học.

Cô thật sự không thể nghĩ ra được mình còn thiếu sót mặt nào, chỉ có thể đợi trưởng khoa Thẩm và giáo sư Tạ giao bài tập về nhà cho cô mà thôi.

Loading...