Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 345
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:35:52
Lượt xem: 41
Ban đầu Quý Duy Thanh hết sức nghi hoặc khó hiểu trước hành vi kì quái của cô, nhưng đến mùa đông năm nay đã biết nhanh nhẹn nhường vị trí cho cô rồi.
May mà Tống Thời Hạ cũng có lương tâm, chiếm chỗ của anh sẽ chủ động ôm anh ngủ.
Trong nhà có hệ thống sưởi hơi cung cấp nhiệt đầy đủ, Tống Thời Hạ tắm rửa xong liền nhảy lên giường, lăn qua lộn lại.
“Sao hệ thống sưởi nhà ba mẹ ấm thế nhỉ, bên nhà ta thì lúc lạnh lúc nóng.”
Sắp tết rồi, cho nên ngay cả máy sưởi cũng nhiệt tình thế sao?
Nóng quá, Tống Thời Hạ phải nhảy xuống giường đi uống nước mấy lần.
Lát sau còn không chịu được muốn mở cửa sổ hít thở khí trời, nhưng giáo sư Quý không cho.
“Đừng động đậy, nửa đêm trời sẽ hạ nhiệt độ, giờ mà em cởi bớt đồ hay mở cửa dễ bị cảm lắm.”
Tống Thời Hạ xoắn người giãy giụa:
“Nhưng nóng quá, em cảm giác miệng cứ khô khốc đi, hệ thống sưởi nhà ta dùng vẫn quen hơn.”
Ít nhất máy sưởi nhà cô cũng không nóng đến độ không ngủ được.
Giáo sư Quý thong thả xoa dịu cảm xúc của cô:
“Em đừng nôn nóng, cứ phải bình tĩnh lại đã, em càng sốt ruột thì sẽ càng thấy nóng người.”
Tống Thời Hạ ôm eo anh, làm nũng: “Em không mát nổi, muốn hóng gió.”
“Không được, lúc lạnh lúc nóng sẽ bị cảm.”
Nghe giáo sư Quý lải nhải, Tống Thời Hạ chán nản rúc vào lòng anh, nằm im.
“Ngủ rồi?”
Có tiếng cô rầu rĩ vọng ra: “Chưa, lòng bình tĩnh tự nhiên lạnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-345.html.]
Quý Duy Thanh bật cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Bình tĩnh lại là được rồi, cuối năm trời lạnh, trước tết thường sẽ phải dùng hệ thống sưởi hơi liên tục, sang năm em sẽ quen thôi.”
Tống Thời Hạ phụng phịu cọ mặt vào n.g.ự.c áo anh.
“Anh nói thì đơn giản lắm, nhưng em có cảm giác mình sắp thành con cá nướng rồi đây này, lật mình một cái là có thể rắc gia vị lên chén ngay được rồi.”
Quý Duy Thanh giữ chặt cô lại, không cho giãy giụa:
“Đừng cục cựa nữa, không đến mức đấy mà, em ngủ đến nửa đêm là quen thôi.”
Tống Thời Hạ nhổm dậy, ngồi lên người anh.
“Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, anh có muốn thực hiện chút hành động giao lưu có ích cho cả thể xác và tinh thần không?”
Chẳng biết giáo sư Quý không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, anh hỏi: “Ngày cuối gì cơ?”
Tống Thời Hạ cúi người ghé sát tai anh, thì thào: “Ngày cuối trong năm này, mai lên đường về nhà em ăn tết rồi còn gì.”
Giáo sư Quý bất thình lình lật người, đảo vị trí hai bên trong khi Tống Thời Hạ không phòng bị, thuận tiện còn che miệng cô lại.
“Ba mẹ chưa ngủ đâu.”
Tống Thời Hạ trợn to mắt nhìn anh.
Đừng tưởng cô không biết ba mẹ đang ở ngoài phòng khách, hơn nữa, phòng ngủ của họ cũng không phải phòng sát bên cạnh.
Nhưng ngay sau đó, cô đã chẳng thể nói được gì nữa.
Bởi vì giáo sư Quý rất quân tử, nói là làm, lần trước hứa hẹn những gì, lần này tự tay làm lấy.
DTV
Rốt cuộc Tống Thời Hạ không cần tự bình tĩnh lại nữa.
Ý nghĩ trong cô đã bay vút lên cao, linh hồn run rẩy, những tiếng nức nở rách nát truyền ra qua kẽ ngón tay, khóe mắt nhòa lệ.