Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:58:57
Lượt xem: 110

Anh trai cô chia tay xong lại quay lại với bạn gái cũ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này đây sẽ là chị dâu của cô.

“Cụ thể là mấy giờ ạ? Bây giờ em hơi bận một chút, có thể tối nay mới rảnh.”

Diêu Tuyết cũng cười nói: “Tối nay cũng được, chị lái xe hơi đưa em về nhà.”

Hay lắm, hóa ra anh trai mượn xe của bạn gái, chẳng trách nói chuyện nhẹ bỡn, cứ như xài đồ của người nhà ấy.

Cô còn nghĩ người bạn nào mà hào phóng tới mức cho mượn xe hơi thoải mái như thế.

Hóa ra là chị dâu tương lai, thế thì cũng dễ hiểu thôi.

Hẹn giờ xong, Tống Thu Sinh lại lấy lại điện thoại.

Tống Thời Hạ bây giờ vô cùng tò mò: “Ba mẹ có biết anh đang quen bạn gái không?”

“Ba mẹ chưa biết, tết này cùng về nhà cho ba mẹ bất ngờ.”

Tống Thời Hạ nói với vẻ hâm mộ:

“Anh giỏi thật đấy, quen được cô người yêu xinh đẹp như thế, em cảm thấy người ta đẹp người đẹp nết như thế, quen anh thì phí quá.”

Nhưng nghe hai người thân mật như thế, xem ra ngày ăn tiệc cưới không còn xa nữa rồi.

Tống Thu Sinh ở đầu dây bên kia cũng cười hì hì.

“Em nói thế mà nghe được ạ, anh trai em tuy không phải kiểu đẹp trai chấn động gì, nhưng cũng ưa nhìn lắm mà?

Anh tốt tính nhé, lại còn kiên nhẫn nữa, quan trọng nhất là có tinh thần cầu tiến đấy, em ghen tị chứ gì?”

Tống Thời Hạ phản bác:

“Em ghen tị cái gì cơ, em sắp là thí sinh thi đại học của nhà mình rồi đấy nhé!”

Tống Thời Hạ sang phòng ngủ tìm Quý Duy Thanh, anh đang xếp quần áo chuẩn bị về trường.

Cô ôm chầm lấy eo anh từ phía sau, bàn tay tinh nghịch chui vào trong áo anh, sờ lên mấy múi cơ bụng.

“Giáo sư Quý thân yêu ~”

Tống Thời Hạ ngọt ngào mềm giọng gọi, âm thanh nũng nịu khiến người ta giật mình.

Quý Duy Thanh đang gập quần áo chợt khựng lại: “Có chuyện gì thế?”

“Anh em với bạn gái anh ấy mời em đi ăn cơm, nhưng mà em còn chưa làm xong bài tập nữa.”

Quý Duy Thanh nói ngay không hề do dự: “Vậy đổi dịp khác, việc học quan trọng hơn.”

Tống Thời Hạ dịch tay lên phía trên, nhéo một cái: “Nhưng đây là lần đầu được gặp chị dâu tương lai, em tò mò lắm.”

Hô hấp của Quý Duy Thanh dần trở nên nặng nề: “Về sau còn nhiều dịp.”

“Em không muốn, nếu anh không giúp em thì hôm nay em thức thâu đêm làm cho xong.”

Quý Duy Thanh cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở: “Trường em mà không làm bài tập thì sẽ thế nào?”

“Sẽ chẳng thế nào cả, nhưng em sẽ ngại.”

Tống Thời Hạ ôm eo anh làm nũng: “Đi mà, xin anh đấy, làm ơn đi, giúp em lần này thôi.”

Quý Duy Thanh bóp trán: “Em còn bao nhiêu bài?”

Tống Thời Hạ lập tức đáp ngay: “Còn mười bài toán, 5 bài vật lý với hóa học.”

“Làm xong hẵng đi.”

Tống Thời Hạ lại ôm ghì lấy anh:

“Đợi em làm xong chẳng biết đến bao giờ, chẳng lẽ anh có thể yên tâm để em ra ngoài vào tối muộn à?”

“Bài vở của em cứ muốn nhờ anh làm hộ, thế đến khi thi thì em định thế nào?”

Tống Thời Hạ nhỏ giọng:

“Thực ra em cảm thấy kiến thức mà thầy cô giảng trên lớp đơn giản lắm, nhưng cô Mạnh cứ khăng khăng muốn em tới lớp cho nhanh thích ứng với tiến độ học tập.

Em không tiện từ chối ý tốt của cô ấy, nếu không, em đã về nhà tự học rồi.”

Chương 298

Quý Duy Thanh thấy cô đã dốc hết thủ đoạn để cầu xin, cuối cùng vẫn nhượng bộ cô.

“Chỉ lần này thôi nhé, không có lần sau, những bài đó anh sẽ thay đổi đầu đề, lúc nào rảnh em phải làm lại cho anh xem.”

Anh còn chưa nói xong, Tống Thời Hạ đã vui mừng nhảy lên: “Yêu anh quá! Nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu.”

Cô hớn hở chạy tới mở tủ quần áo chọn đồ, vứt lại sau lưng vị giáo sư đáng kính đang sững sờ.

Tống Thời Hạ chọn chiếc áo khoác ngoài màu xanh biển, phối với áo sơ mi trắng cổ Đức.

Bộ đồ này trông rất trẻ trung, không hề có cảm giác lạc lõng hay quá già dặn trong môi trường học sinh.

Chân váy dài màu vàng nâu bằng vải nỉ, vạt tới cẳng chân, lại xỏ đôi giày da cùng với đôi tất trắng, tổng thể nhìn thật xinh đẹp và linh động.

Cô quay một vòng trước mặt Quý Duy Thanh, hỏi: “Anh thấy sao?”

Quý Duy Thanh nhìn cô vợ nhỏ trong phong cách thiếu nữ 18 trước mặt, thật thà đáp: “Rất đẹp.”

Tống Thời Hạ lại quay về trước gương, tô một lớp son đỏ, cảm thấy màu son hơi đậm.

Cô xoay sang phía chồng, nhón chân hôn anh một cái, sau đó lầm bầm: “Ừm, màu như thế này là vừa đẹp.”

Quý Duy Thanh còn chưa kịp hoàn hồn, cô đã tung tăng cầm túi ra đến cửa.

Xuống sân, Tống Thời Hạ thấy mẹ chồng đang tưới hoa.

“Tiểu Tống hôm nay mặc đẹp thế, con tự phối váy áo hả?”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Vâng, con cảm thấy mặc thế này nhìn trẻ.”

Hàn Dung lập tức khen ngợi không tiếc lời: “Đâu chỉ trẻ, con mặc thế này trông chỉ trạc tuổi Yên Nhiên thôi đó.”

Tống Thời Hạ thông báo với mẹ chồng về lí do mình ra ngoài:

“Anh con có bạn gái, muốn mời con đi ăn một bữa, tối anh ấy sẽ đưa con về ạ.”

Hàn Dung tươi cười:

“Thế thì là chuyện vui đấy, nếu ăn xong thấy muộn quá thì cứ ở tạm bên đó, mai hẵng về cũng được, đừng đi đêm, không an toàn.”

Tống Thời Hạ thấy lòng ấm áp lắm: “Ăn xong chắc mới chỉ tầm hơn 8 giờ thôi, hẳn là có thể về nhà trước 9 giờ.”

Cô đi rồi, hàng xóm từ trong nhà ló ra hỏi Hàn Dung: “Vừa rồi là Yên Nhiên hả? Con bé quên cái gì ở nhà à?”

Hàn Dung hớn hở khoe: “Con dâu tôi đấy, mắt bà làm sao vậy.”

“Ấy chà, con dâu bà ăn mặc lòe loẹt như thế đi chơi à?”

Nụ cười trên môi Hàn Dung vụt tắt:

“Cái gì mà lòe loẹt? Người thân bên nhà nó mời ăn cơm, chả lẽ phải mặc đồ cũ đi?”

Hàng xóm bị bẽ mặt, xấu hổ cười cười:

“Ấy ấy, bà đừng nóng, tôi nói thế chỉ vì tôi nóng ruột thay cho bà thôi mà, con dâu quá trẻ trung xinh đẹp thì không được an toàn lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-297.html.]

Hàn Dung cười lạnh, phản bác:

“Có gì mà không an toàn? Con dâu tôi xinh đẹp trẻ trung là vì nó sinh ra đã thế, mà con trai tôi cũng chả kém chỗ nào.

Hai đứa nó xứng đôi vừa lứa, vợ chồng son tình cảm đầm ấm yên ổn, cần ai lo hộ?

Con trai tôi mua quần áo cho vợ toàn mua theo rương đấy, như tôi đây trải đời nhiều còn chưa thấy người nào chiều vợ thương vợ như nó đâu.”

Chương 299

Hàng xóm cười gượng:

“Mua cả rương thế thì phải tốn kém cỡ nào? Ít nhất cũng phải cả trăm đồng đi? Nhà ai mà nuôi nổi con dâu kiểu đó?

Con trai bà với con dâu dù tình cảm đến đâu thì hình như vẫn chưa thấy cái bụng nó có động tĩnh gì nhỉ, kết hôn cũng nửa năm rồi còn gì…”

Lần này Hàn Dung rốt cuộc thấy rõ bộ mặt của người hàng xóm lâu năm.

DTV

Người này hẳn là kiểu người ghen ghét khó chịu khi thấy người khác sống tốt.

Trước kia bà bận công việc, không qua lại nhiều với hàng xóm láng giềng.

Nửa năm trước về hưu mới giao lưu nhiều một chút nên bà chưa rõ bản tính người ta.

Ngày thường không gặp nhiều thì còn không thấy gì, nhưng từ khi con dâu tới, hàng xóm nhà bên hơi chút lại chĩa sang nói mát mấy câu.

Hôm nay bà đã hiểu được, chẳng qua đây là hạng người hẹp hòi, không thích nhìn thấy nhà người khác đầm ấm yên vui.

“Mới kết hôn nửa năm thôi, có gì mà phải vội, con dâu tôi còn đi học, con trai tôi cũng không nỡ để nó vừa đi học lại vừa mang bầu, vất vả quá.

Mà nói chuyện đó làm gì, Vu Phương nhà bà thế nào rồi, thấy bảo đi xem mắt rồi à?

Người ta cũng không ngại chuyện con bé có một đứa con nhỏ mà, thế đã sắp được ăn tiệc chưa?”

Nói tới chuyện nhà mình, hàng xóm như thể không nhịn được, mới tố khổ:

“Ôi chán lắm, Vu Phương nhà tôi không ưng người ta. Nó muốn đưa con về bên kia.

Nhưng thằng kia nó cưới vợ mới, cũng sinh con trai rồi, đâu chịu nhận nuôi đứa con gái này.

Còn nó thì… chẳng biết điều, lúc thì chê người này không cao, lúc thì chê người kia béo, người ta không chê nó, nó lại đã kén với chọn.”

Hàn Dung đã hiểu được.

Vậy là chuyện nhà mình không thuận lợi, cho nên đặc biệt chú ý chuyện nhà người ta, muốn chọc ngoáy cho nhà người ta ầm ĩ khó sống thì mới thấy dễ chịu đây mà.

Vu Phương ở ngay bên kia tường, đang tưới rau trong vườn, nghe mẹ mình nói thế, tức giận quên cả việc, rót cho khóm rau một vũng nước mà không hay.

Tống Thời Hạ gọi taxi đến địa điểm đã hẹn, đó là một nhà hàng thịt nướng.

Cô vừa vào đến cửa đã thấy Diêu Tuyết đang vẫy tay gọi mình.

Hôm nay Diêu Tuyết vận chiếc áo khoác da, vấn tóc cao, khoe chiếc cổ thon và sợi dây chuyền có mặt kim cương rất to.

Chậc, bà chị dâu này thật là sành điệu.

Tống Thời Hạ cảm thấy anh mình có thể tán được một cô gái như thế, chắc chắn đời trước anh chàng đã cứu mạng người ta.

Diêu Tuyết tươi cười bước tới: “Sao em lại đánh xe tới? Biết thế chị bảo anh em lái xe qua đón.”

“Thế thì làm phiền ông anh bận rộn của em quá, gọi xe qua tiện lắm, chỉ mất phí mở cửa.”

Diêu Tuyết ôm vai cô: “Vậy cũng được, vào đi, chúng mình vừa ăn vừa nói chuyện.”

Lại gần, Tống Thời Hạ còn nhận ra cô ấy có dùng nước hoa, mùi hương thoang thoảng thật dễ chịu.

Đã rất lâu rồi cô chưa ngửi thấy mùi hương nước hoa rồi, chị dâu sành điệu quá.

“Chị mang quà cho em đây, nhiều lắm, lát để chị đưa em về, không thì sợ em cầm không hết.”

Tống Thời Hạ hớn hở: “Ôi ngại quá, lại làm chị dâu tốn tiền rồi.”

Diêu Tuyết cười khanh khách: “Chỉ một câu ‘chị dâu’ này của em thôi là đủ để lần sau chị lại mang quà cho em nữa.”

Chương 300

Chị dâu hào phóng quá đi, Tống Thời Hạ chớp chớp mắt ngưỡng mộ.

“Chị dâu, chị yên tâm, em nắm vững quá khứ của anh em như lòng bàn tay, nếu anh ấy dám bắt nạt chị, em có thể vạch trần cả chuyện 7 tuổi anh ấy còn tè dầm cho người ta biết.”

“Em gái ngoan, chị thích nhất là những cô gái hào sảng thoải mái như em.”

Tống Thời Hạ ngại ngùng xấu hổ khi được khen như thế, theo cô, nếu nói hào sảng, cô không bằng một góc chị ấy.

Vốn cho rằng hôm nay chỉ tới cùng ăn một bữa cơm, nhận món quà gặp mặt thôi, không ngờ chị dâu tương lai lại thật tình chuẩn bị rất nhiều quà cho cô.

Tống Thời Hạ cảm thấy mình chỉ xách mỗi cái túi xách tới ăn cơm như thế thật là xấu hổ, lần sau nhất định phải chuẩn bị quà cho chị ấy mới được.

Thịt nướng thời này và thời sau không giống nhau, không phải nướng trực tiếp trên than hoa hay bếp điện, chỉ nướng trên mâm sắt tròn.

Lại vì thịt dê quá tanh, chưa có nhiều gia vị để khử mùi nên không có thịt dê nướng mà chỉ có thịt bò nướng.

Cửa hàng thịt nướng có chia khu vực chung và những phòng riêng, chị dâu bao một gian riêng.

Tống Thời Hạ nhìn quanh một lượt: “Anh em đâu ạ?”

“Ảnh đi mua đồ ngọt, ăn xong cho em mang về.”

Tống Thời Hạ trêu chọc: “Thế thì ngại quá, em qua đây ăn không uống không lại còn có đồ mang về nữa.”

“Nhà em có trẻ con mà, trẻ con hay thích đồ ngọt, chị mua cho chúng nó ít quà, sắp mang tới rồi.”

Đây đâu phải chị dâu chứ, đây rõ ràng là chị ruột mà.

Khi Tống Thu Sinh xách túi lớn túi nhỏ các kiểu bánh ngọt về, em gái và bạn gái anh ấy đã ngồi trò chuyện thân mật đến độ không ai để ý anh chàng.

Anh ấy ra vẻ chua xót: “Hai chị em có thể chia ra một người thương xót anh chút được không?”

Diêu Tuyết mím môi cười.

“Em đã đưa chìa khóa ô tô cho anh rồi cơ mà, lái xe qua đó chẳng mệt hay lạnh gì, sao phải thương với xót.”

Tống Thu Sinh bỏ đống đồ xuống, ngồi vào cạnh cô ấy, vòng tay ôm vai bạn gái.

“Không bị gió lùa, nhưng lòng anh lạnh lẽo quá.”

Tống Thời Hạ ngồi bên còn khiêu khích:

“Lòng lạnh thì lát ăn nhiều thịt vào, chị dâu em đã nhờ đầu bếp chế biến thịt dê nướng đấy.”

“Em dẹp qua một bên đi, em có biết bạn gái anh mua bao nhiêu quà cho em không? Cô ấy quan tâm em còn hơn cả anh.”

Nói đoạn, anh ấy kéo ra một hộp giấy to dưới gầm bàn.

“Đây, xem đi, bọn anh yêu nhau bao lâu mà cô ấy chỉ tặng anh mỗi một chiếc khăn cô ấy tự đan, trong khi hai người chỉ gặp nhau có đúng một lần, cô ấy mua cho em cả thùng quà.”

Tống Thời Hạ cố tình ôm chầm lấy Diêu Tuyết.

“Đây là tình hữu nghị của con gái, gọi là vừa gặp đã như quen biết trăm năm.”

“Thôi thôi, ăn nhanh lên, ăn xong thì về đi cho rảnh, đừng có quấy rầy bọn anh nữa.”

Tống Thời Hạ không tiếp tục khiêu khích anh trai, để tránh cho anh chàng càng nói càng bại lộ tính ấu trĩ.

Nhỡ đâu ấu trĩ quá bị chị dâu chê thì sao?

“Em xem thử đi, toàn đồ chị mua bên thành phố G đấy, bảo đảm em sẽ thích.”

Loading...