Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-03-08 08:13:31
Lượt xem: 47
Tống Thu Sinh đáp:
“Anh với giám đốc Hà còn trẻ quá, người ta cần nhà thầu lâu năm đáng tin.”
Tống Thời Hạ nhịn cười: “Nơi tốt còn nhiều lắm, không cần phải nhìn chằm chằm vào chỗ này như thế.”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này nơi đây sẽ xây một tòa nhà cho thành viên cơ quan chính phủ ở, anh ấy mua về chẳng phải cũng thành công cốc ư.
“Mảnh này không tốt lắm đâu, các đơn vị và cơ quan đều ở đây, anh mua nó làm gì?”
Tống Thu Sinh vò đầu: “Chẳng lẽ khu này không tốt à?”
Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:
“Đối với người làm ở các đơn vị quanh đó thì khu này không tệ, vì nó ở gần. Người nhà bình thường ở đó làm gì, cho công nhân viên chức thuê nhà à?”
Tống Thu Sinh cảm thấy cũng đúng, anh tham khảo hình thức của thành phố G nên mới chọn nơi này.
Tống Thời Hạ chọn một khu nhìn khá quen:
“Em thấy cứ chọn chỗ này đi, mua mảnh đất trống này lại, qua mấy chục năm nữa xây trung tâm thương mại, chờ nằm không hốt bạc.”
Cô chưa từng tới đó xem thử, nhưng nhìn vị trí thì ở đó sau này sẽ thành khu phố mua sắm sầm uất, tấc đất tấc vàng, mở một cửa hàng nhỏ cũng có thể giàu to.
Tống Thu Sinh nhìn cô như nhìn đồ ngốc:
“Cái gì em cũng dám nghĩ nhỉ, anh nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện nằm không kiếm tiền đấy.”
Tống Thời Hạ vỗ vai anh ấy một cái: “Vậy thì anh tập từ bây giờ đi.”
Tống Thu Sinh không tin là thật, nhưng vị trí của khu đất này thật sự khá ổn, không tệ lắm, chủ yếu là anh cũng không tìm ra khu nào tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-179.html.]
Trước khi đi, Tống Thu Sinh lơ đễnh liếc nhìn góc sân, nhớ tới món canh vịt hôm qua, tự nhiên anh thấy hơi thèm.
“Gà vịt nhà em nuôi khá đấy, cho anh hai con nhé.”
Tống Thời Hạ bĩu môi: “Có ai đi qua nhà người ta làm khách mà như anh không, ăn thì tự mình chọn đi.”
Tống Thu Sinh cũng chẳng khách sáo với cô:
“Lần sau anh sẽ mua thêm ít gà vịt con cho em, mặc dù bình thường em không làm được việc gì, nhưng nuôi gà vịt cũng ổn đấy, thịt cũng ngon, hay là anh mở trại nuôi gà vịt cho em nhé?”
Tống Thời Hạ đẩy anh ra ngoài: “Không thèm, buôn bán mệt lắm, em chỉ cần chờ anh trai nuôi là được rồi.”
Tống Thu Sinh bất đắc dĩ:
DTV
“Được rồi, nuôi cha mẹ, thêm em nữa cũng chỉ thêm một cái miệng thôi, không để em c.h.ế.t đói được.”
Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ ra lắc lắc, “No no no, ý em là siêu xe biệt thự phải chờ anh mua cho em rồi.”
“Em cũng giỏi đòi hỏi nhỉ, trong nhà có giáo sư đúng là khác hẳn, nói cả tiếng Anh luôn. Anh cho phép em nằm mơ đấy, đêm nay nhớ mơ nhé.”
Tống Thời Hạ giơ tay cổ vũ anh:
“Em tin anh, anh trai, anh nhất định có thể nằm không hốt bạc, sau đó dẫn theo cả nhà em làm giàu.”
Tống Thu Sinh dở khóc dở cười, trong lòng lại thấy ấm áp.
Chỉ có em gái mới tin tưởng anh ấy như thế thôi, bây giờ anh đang lo muốn c.h.ế.t đây.
Thím Phùng tới thăm, Tống Thời Hạ mời thím Phùng và Tiểu Ngư vào ăn canh.
“Canh đậu xanh, cái này thím yên tâm chưa.”
Lúc này thím Phùng mới dám bước vào nhà.