Dù qua một thời gian, song kẻ đòi nợ vẫn thấy xuất hiện.
Kiều Nhị khi dỡ hết mái ngói từ xe lừa xuống, liền đem những lời bàn tán đường kể cho : "Dân làng trong thôn dường như vẫn cho rằng nhà đang chồng chất nợ nần, thiếu thốn khắp nơi."
Kiều Trần thị đang rửa rau, nhắc đến chuyện đòi nợ, liền vội lau tay, bước tới hỏi: "Làm thể như ? Ai vay nợ tự đòi chứ? Không kẻ nào tung tin đồn nhảm nhí ."
Chân Nguyệt khẽ : "Cứ mặc kệ bọn họ đoán già đoán non. Càng , như sẽ chẳng ai đến vay mượn tiền của chúng nữa. Nếu ai hỏi, cứ là chúng nợ nần chồng chất, song cụ thể là bao nhiêu thì rõ."
"Dạ, đại tẩu," đồng thanh đáp.
"Thôi, giờ hãy lo lợp mái ngói ."
Mất hai, ba ngày, cuối cùng mái ngói cũng lợp xong, nhà cửa trông khang trang hơn hẳn. Nào ngờ đêm hôm , trời đổ mưa lớn. Nghe tiếng mưa đập mái ngói, Chân Nguyệt cảm thấy thật hài lòng, nàng xoay ngủ tiếp.
Kiều Triều bên cạnh cũng tỉnh dậy, lắng tiếng mưa một lát yên lòng ngủ tiếp. Đây là đầu tiên trời mưa mà còn đặt chậu hứng nước dột.
Sáng sớm, Tiểu A Sơ ầm ĩ. Chân Nguyệt tã, cho b.ú xong, nàng cũng chẳng thể ngủ , đành mái hiên ngắm cơn mưa như trút. Trời hôm nay tối sầm, mưa như thác đổ, e rằng sẽ kéo dài sang cả ngày mai.
Sau bữa sáng, Kiều Đại Sơn nhíu mày lo lắng: "Mưa to quá, ruộng xem . E rằng hạt giống sẽ ngập úng." Ông khoác áo tơi, đoạn bước ngoài giữa màn mưa tầm tã.
Kiều Triều cũng bồn chồn, chẳng yên. Đất trồng rau là nguồn thu nhập thiết yếu của gia đình, tuyệt đối thể để gặp rủi ro. "Ta cũng ," , cầm áo tơi mặc , theo cha ngoài.
Vì trời mưa lớn, chẳng thể gì ngoài trời, nên Kiều Trần thị và Tiền thị đều an phận trong phòng, miệt mài khâu vá. Thời tiết bắt đầu trở lạnh, Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ phòng, tìm ấm.
Ba nữ hài Tiểu Hoa, Tiểu Thảo và Tiểu Niên thì chơi trò đá gà trong phòng. Còn Kiều Tam, hôm nay đến trường, liền sách.
Kiều Nhị đang bận rộn đóng chuồng lừa, bởi lẽ mưa lớn, cần nhanh chóng dựng xong để con lừa nơi trú ngụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-96.html.]
Chân Nguyệt nghĩ ngợi đôi chút, đoạn bước tới cửa phòng Kiều Tam, khẽ gọi: "Tam ."
Kiều Tam ngẩng đầu, thấy đại tẩu liền dậy cung kính chào: "Đại tẩu."
Chân Nguyệt : "Đại ca của vẫn đang dạy học chữ. Đệ cuốn sách nào , cho mượn đôi chút."
Kiều Tam ngạc nhiên: "Đại tẩu, tẩu cũng chữ ?"
Chân Nguyệt khẽ : "Chỉ đôi chút. Nếu điều gì tường tận, sẽ thỉnh giáo đại ca của . Đệ cứ yên tâm, sẽ giữ gìn sách cẩn thận, tuyệt đối hư hại."
Trong nhà chỉ vài quyển sách, hỏng một quyển thì khó mà mua . Bởi lẽ sách vở vô cùng quý giá, mỗi quyển thể lên tới vài lượng bạc.
Kiều Tam gật đầu, lấy một quyển Thiên Tự Văn đưa cho Chân Nguyệt: "Đại tẩu, tẩu mượn quyển chứ?"
Mèo Dịch Truyện
Chân Nguyệt : "Được thôi."
Chân Nguyệt đang học chữ. Chữ ở thế giới tuy khác biệt so với thời đại nàng từng sống, nhưng cũng đến nỗi quá khó hiểu. Nhìn kỹ, nàng vẫn thể suy đoán nhiều chữ nhờ ý nghĩa tương đồng.
Bên , Kiều Trần thị và Tiền thị đang trò chuyện. Kiều Trần thị lên tiếng: "Miếng vải vặn, định may cho cháu trai một bộ áo nhỏ, phần còn cũng đủ vài đôi vớ cho ba đứa nhỏ. Nhìn tình hình hôm nay, chẳng mấy chốc tiết trời sẽ chuyển lạnh."
Tiền thị phụ họa: "Cũng may hôm qua chúng kịp sửa mái ngói, đêm qua chăn màn nước mưa ướt."
Kiều Trần thị gật đầu: " , cũng chẳng cần thức giấc nửa đêm, ngủ một giấc an lành."
Tiền thị : "Cũng nhờ đại tẩu mấy ngày đề xuất sửa sang gian phòng. Nếu tối qua chắc chẳng thể an giấc."
Nghĩ những ngày mưa gió , gian phòng nào cũng dột ướt cả. Nếu là ngày hè oi bức thì chẳng gì, chứ gặp tiết trời lạnh lẽo thì chỉ e sinh bệnh tật.