Kiều Nhị ấp úng, chẳng nên đáp lời . Chuyện đây trưởng thôn cũng từng hỏi qua, gia đình nào vay nặng lãi. Kiều Đại Sơn cũng lắc đầu nguầy nguậy, chẳng đáp lời thế nào.
Thấy bốn phía bắt đầu tụ tập kẻ hiếu kỳ, Kiều Nhị trông thấy Chu bà tử vẫn lén lút định sờ đống ngói xe, cuối cùng chẳng còn cách nào khác, đành lớn tiếng hô hoán: "Ta... nào gì, chuyện đều do đại tẩu lo liệu. Cầu xin chư vị hãy để chúng trở về, đừng hư ngói, kẻo đại tẩu nổi giận mà đánh đấy!"
Kiều Đại Sơn lập tức thúc xe lừa nhanh hơn, nhưng lừa nào nhanh là bao. Trương bà tử vẫn cố đuổi theo sát, lớn tiếng hét: "Mau , gia đình các ngươi rốt cuộc còn thiếu bao nhiêu tiền? Ta cam đoan sẽ hé răng nửa lời!"
Kiều Nhị sốt ruột: "Trương đại nương, thực sự chẳng ! Cầu xin hãy để chúng , nếu ngói vỡ, đại tẩu thật sự sẽ tay đó."
Nghe đến đây, những kẻ khác bắt đầu lùi xa khỏi xe lừa, dám tới gần thêm nữa.
Trương bà tử vẫn cứ lẽo đẽo theo , hiển nhiên là quyết tâm Kiều gia rốt cuộc đang nợ bao nhiêu, tại thiếu nợ đến thế mà vẫn còn vay tiền mua ngói? Chẳng lẽ Kiều gia quen phú hộ nào ?
Lúc Chân Nguyệt đang ở trong sân, giúp dỡ bỏ đống cỏ tranh nóc nhà.
Vì Kiều Đại Sơn mang ngói trở về, tranh thủ rửa sạch mái nhà, chuẩn để lát nữa thể lợp ngói lên ngay.
Chân Nguyệt đang việc trong sân thì bỗng bên ngoài ồn ào, liền vội vã chạy xem chuyện gì.
Cửa nhà lâu náo nhiệt đến thế.
Vừa đến nơi, nàng liền thấy Trương bà tử đang hỏi Kiều Nhị về khoản tiền mà gia đình vay.
Chân Nguyệt bước lên , mỉm : "Trương bà tử, bà hiếu kỳ đến thế, chắc hẳn là cho vay tiền đúng ? Gia đình còn thiếu thốn nhiều, nhưng chỉ cần cho vay năm lượng bạc thôi, nào cần nhiều hơn."
Trương bà tử lập tức phì một tiếng: "Chân thị, ngươi mơ giữa ban ngày ư? Năm lượng bạc? Sao ngươi cướp bóc luôn ! Gia đình mà năm lượng bạc thì ăn thịt cá hàng ngày !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-95.html.]
Chân Nguyệt vẫn bình thản: "Năm lượng bạc thì ba lượng cũng chẳng . Vậy thì ba lượng bạc . Chư vị ở đây mỗi cho vay chừng một lượng rưỡi, giúp đỡ một chút là thể giúp trả hết nợ ."
Những kẻ xung quanh thấy, lập tức phản ứng: "Dựa mà đòi hỏi chứ? Nợ của ngươi cớ gì bắt bọn gánh ?" Chu bà tử nhanh chóng tìm cách lủi , : "Ta nào tiền, xin cáo từ !"
Những kẻ khác cũng nhao nhao : "Cớ gì bắt bọn trả nợ ngươi?"
Chân Nguyệt mỉm , giơ tay phía Trương bà tử: "Người trong cùng thôn, há chẳng nên tương trợ lẫn ? ? Trương bà tử, ba lượng bạc, đa tạ."
Trương bà tử lùi hai bước, gắt gỏng: "Chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như ngươi! Ta nào bạc, về nấu cơm !" Vừa dứt lời, mụ liền chạy nhanh về nhà, trong lòng thầm nhủ rằng từ giờ tránh xa Chân thị, kẻo đòi vay tiền thêm nữa.
Những kẻ khác cũng tìm cách thoái thác, từng một nhanh chóng rút lui: "Ta cũng chẳng , xin cáo từ ."
Cuối cùng, chỉ còn Nghiêm bà tử. Mụ ngập ngừng : "Chân thị, đừng nên vay tiền nữa. Khoản nợ đòi thì khó mà trả hết. Cứ chăm chỉ trồng trọt, lo trả nợ cho xong . Sau ngươi còn con cái, hãy nghĩ cho chúng mà sống. Ta cũng chỉ thể cho ngươi vay mấy chục văn thôi, chứ nhiều hơn thì ."
Chân Nguyệt ngạc nhiên, ngờ vẫn kẻ thiện tâm đến . Mọi thực sự tin rằng gia đình nàng vay nợ khắp nơi, nhưng nàng cũng chẳng vội giải thích.
Nàng cất lời: "Không cần , lão bà về ." Đoạn gọi cha chồng: "Cha, mau đem ngói trong sân ."
Mèo Dịch Truyện
Kiều Đại Sơn lập tức đáp lời: "Được."
Cùng lúc đó, Mã thị bên nhà Lâm gia vẫn lén lút ngó sang nhà Chân Nguyệt, loáng thoáng câu chuyện đòi nợ nần. Mụ hừ lạnh một tiếng, thầm nhủ rằng nhà họ Kiều chắc chắn đang ngập trong nợ nần.
Sau , vị Chân thị chắc chắn sẽ chẳng ngày nào an yên.