Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 915

Cập nhật lúc: 2025-09-26 07:43:11
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sử sách chép rằng, năm Đại Bình thứ mười ba, khi Kiều Định Đế ngoài năm mươi lăm tuổi, bất ngờ truyền ngôi cho Thái tử A Sơ, phong Hữu Thiên Đế, kế tục sự nghiệp trị vì Đại Bình.

 

Kiều Định Đế hiển hách lưu danh sử sách, vạn đời tiếng khen, khai mở một triều Đại Bình hưng thịnh, rộng lớn. Dẫu xuất từ bần nông, song những quyết sách ngài ban đều khiến quốc gia phát triển cường thịnh, vững vàng theo đúng định hướng, trở thành tấm gương sáng cho hậu thế.

 

Chẳng những thế, cả một đời ngài chỉ duy nhất một vị Hoàng hậu, khiến thiên tình sử trở thành đề tài muôn thuở cho hậu thế. Các cuộc bàn luận về hai họ luôn thu hút bao đời trầm trồ, đặc biệt khi họ phát hiện cả hai an táng chung một lăng mộ, thể hiện tình yêu sâu đậm mà Hoàng đế dành cho Chân Nguyệt. Bởi lẽ đó, sự tò mò về Hoàng hậu Thần An càng thêm quan tâm.

 

Khi , ít đại thần dâng tấu phản đối, song Kiều Triều lấy uy quyền của mà khiến họ câm lặng.

 

Sử sách thường chỉ chú trọng ghi chép về quân vương cùng các bậc nam tử, song riêng Hoàng hậu Thần An đặc biệt lưu truyền nhiều vô kể. Ấy là bởi Kiều Triều hạ lệnh cho Ngự sử ghi chân thực công lao của Chân Nguyệt, mong thê tử của sẽ đời ghi nhớ công đức, tiếng thơm muôn thuở.

 

Dẫu vẫn sử quan vì định kiến mà cho rằng nàng chỉ là nữ nhi, mê hoặc quân vương để mong ngợi ca, song những lời tán dương vẫn nhiều hơn tiếng chê bai.

 

Từ việc gây dựng nữ y quán giúp đỡ bao nữ nhân chốn khuê phòng, cho đến công tác điều trị trong quân y, cùng những điều luật các cải cách về nông nghiệp, thương nghiệp... thảy đều Kiều Triều ban thưởng và công bố mặt bá quan văn võ.

 

Các quan đại thần cũng càng thêm bội phục tài trí của nàng, chỉ thể xông pha trận mạc trợ giúp phu quân, mà còn đưa những kiến nghị sáng suốt, xứng đáng là nữ trung hào kiệt!

 

Nói thêm về chuyện truyền ngôi.

 

Kỳ thực, chuyện bàn bạc từ với Chân Nguyệt. Khi hai tới Lương Châu, rằng, đợi khi quốc gia định, sẽ truyền ngôi cho Thái tử, thời gian còn của cuộc đời chỉ nguyện dành trọn bên A Nguyệt.

 

"Ta định truyền ngôi cho Thái tử."

 

"Chàng suy tính kỹ càng ? Từ bỏ vương quyền đang nắm giữ chuyện dễ dàng."

 

"Phải, mong kề cận nàng nhiều hơn. Trước bận rộn triền miên, nay A Sơ trưởng thành, giao giang sơn cho nó, cũng an lòng."

 

Chàng nghĩ, nên để A Sơ gánh vác việc triều chính, còn già , chỉ nguyện cùng A Nguyệt của an hưởng tuổi già.

 

Trong khi đó, ở một nơi khác, A Sơ bỗng hắt xì một tiếng: "Chẳng ai đang nhớ tới nhỉ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-915.html.]

 

Hai họ ở trong cung một thời gian, liền thu xếp hành trang, hóa thành lão thái thái, lão thái gia, dong ruổi khắp nơi du ngoạn, thỏa chí thưởng ngoạn cảnh sắc chán chường chốn cung đình.

 

Trước khi lên đường, họ chỉ để một phong thư cho A Sơ, rõ tâm ý.

 

A Sơ khi xong thư, ngẩn ... "Con cũng nghỉ ngơi, cũng kề cận nương tử. Phụ hoàng cùng mẫu rời một lời báo , con để Hành nhi dần dần học tập đây!"

 

Hai vị Thái thượng hoàng và Thái hậu mang theo nha cùng cận vệ, dong duổi khắp Đại Bình từ Nam chí Bắc, thưởng ngoạn cảnh sắc non sông.

 

Cứ mỗi độ xuân về, Kiều Triều cùng Chân Nguyệt hồi kinh, thăm nom con cháu. Kinh thành giờ đây thịnh vượng gấp bội phần, những tòa thành cao sừng sững, đường phố tấp nập, phồn hoa, hân hoan hơn bao giờ hết.

 

A Sơ giờ đây là một vị Hoàng đế uy nghiêm, còn Mộ Khanh Thơ trở thành một hiền hậu nhân từ, đức độ.

 

Mỗi trở về, đôi phu phụ thấy hoàng thái tôn, hoàng thái nữ của khôn lớn thêm, từ thuở chập chững tập đến khi chạy nhảy, thanh âm trong trẻo gọi hai "Hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu" đến khi tuổi thành cũng cận kề.

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đôi phu thê già tựa giàn nho trĩu quả, cả hai đầu điểm bạc với những nếp nhăn hằn sâu gương mặt, nhưng đôi mắt vẫn tinh , thanh bình ngắm cảnh vật. Ánh nắng dịu dàng chiếu rọi từ phía , in bóng dáng hai xuống mặt nước.

 

"Cũng đến hồi hai nên dừng bước ." Họ phiêu du hơn mười năm trời, chứng kiến bao kỳ quan, vật lạ, giờ đây tuổi tác cao, sức lực cũng cạn kiệt, chẳng còn lòng du ngoạn.

 

"Được, đời thực sự mãn nguyện, A Nguyệt nàng kề bên là điều mãn nguyện nhất."

 

"Ta cũng mãn nguyện." Đời nàng nếm trải tình cảm thế nhân, thật chẳng uổng công một đời.

Mèo Dịch Truyện

 

"Kiếp sẽ tìm nàng, nàng hãy đợi ."

 

"Được."

 

kiếp sẽ , nhưng nàng vẫn nguyện ý chờ, chỉ vì duyên nợ với .

 

KẾT THÚC

Loading...