Trong hậu cung, Chân Nguyệt đang vui đùa cùng các tôn tử, tôn nữ thì chợt tin báo: "Nương nương, Hoàng thượng chinh!"
Chân Nguyệt ngạc nhiên hỏi: "Thân chinh? Lại chiến sự ở chốn nào ?"
"Hung Nô tấn công biên giới Tây Bắc."
Chân Nguyệt trầm ngâm: "Ta rõ. Ngươi hãy tìm hiểu thêm tin tức ."
Mộ Khanh Thơ khẽ hỏi: "Mẫu hậu, chúng nên khuyên Hoàng thượng ? Triều đình bao tướng tài, phụ hoàng cần đích trận, hơn nữa tuổi cũng cao."
Chân Nguyệt lắc đầu, đáp: "Hoàng thượng quyết ý, khó lòng xoay chuyển. Chờ khi tan triều, sẽ tìm cách chuyện với . Còn về tuổi tác, nhất đừng nhắc mặt ."
Sau khi bãi triều, Kiều Triều hồi cung, Chân Nguyệt liền hỏi thẳng: "Chàng thật sự chinh?"
Mèo Dịch Truyện
Kiều Triều gật đầu, đáp: "Phải. Bao đời nay, chịu đựng sự xâm phạm của Hung Nô, đẩy lui Hung Nô thật xa, để chúng dám bén mảng nữa!"
Kiều Triều thêm: "Nguyệt Nhi, nàng cùng xuất chinh."
Chân Nguyệt: Nàng kinh ngạc đến nỗi thốt nên lời.
Kiều Triều nắm lấy tay nàng, : "Ta sẽ triệu Thái tử về kinh giám quốc. Nàng hãy ở bên cạnh . Khi chiến sự, vẫn thể cận kề nàng."
Chân Nguyệt : "Ta thấy kinh đô thích hợp với hơn."
Kiều Triều đáp: "Nàng là Hoàng hậu, ở cũng sẽ nơi thích hợp cho nàng mà thôi."
Khi A Sơ nhận thánh chỉ hồi kinh, vô cùng kinh ngạc. Phụ hoàng đích xuất hành!
Sau hơn hai năm ở Nam Hải quận, làn da của A Sơ rám nắng, nụ rạng rỡ với hàm răng trắng muốt nổi bật.
"Điện hạ, Hoàng thượng yêu cầu ngài về kinh ngay khi nhận thánh chỉ."
"Ta hiểu ." Dù , A Sơ vẫn sắp xếp một công việc khi hồi kinh. Mỏ vàng sẽ giao cho Triệu Văn Bạch quản lý, với sự hỗ trợ từ kinh đô.
Khi A Sơ trở về kinh thành, Kiều Triều dẫn Chân Nguyệt rời .
A Sơ: "..." Vì cũng đem cả mẫu hậu chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-891.html.]
Ngày đầu tiên thượng triều, đối diện với chư vị đại thần, A Sơ thoáng bối rối nhưng nhanh chóng lấy bình tĩnh: "Có việc thì tấu, thì bãi triều."
Chúng thần vị Thái tử nay phong trần và chững chạc hơn hai năm bôn ba, cả triều điện chợt lặng như tờ.
Sau triều, về đến phủ, Mộ Khanh Thơ khẽ trầm ngâm, song nàng tự nhủ: "Có ngăm đen đôi chút cũng chẳng hề gì, dưỡng trắng một thời gian ắt sẽ khôi phục thôi."
Tiếu Tiếu phụ liền : "Sao phụ ngăm đen như ?"
A Sơ: "..."
Mộ Khanh Thơ bên cạnh : "Phụ con trở thành hùng, trải qua nắng gió ngoài biển để tiêu trừ hải tặc đó."
"Nữ nhi xin phụ , nữ nhi nên nhạo ."
A Sơ xoa đầu nữ nhi mỉm . Rồi hỏi Mộ Khanh Thơ: "Tại phụ hoàng mang mẫu hậu cùng?"
Mộ Khanh Thơ thuật : "Mẫu hậu lúc đầu cũng ở kinh đô, nhưng cuối cùng phụ hoàng bảo nàng thu dọn đồ đạc, đích ôm nàng lên xe ngựa."
"Hẳn mẫu hậu sẽ vui vẻ gì."
Mộ Khanh Thơ nhẹ, rằng tình cảm giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu ngày càng gắn bó. Nàng nhớ từng Hoàng thượng với mẫu hậu: "Trước chúng thường xa , luôn cảm thấy day dứt. Nay chỉ ở bên nàng vĩnh viễn."
Trên đường , Chân Nguyệt thực sự tức giận, nhưng nàng kịp gặp A Sơ khi rời kinh.
"A... hắt xì!" Chân Nguyệt hắt , mỉm : "Chắc hẳn nhi tử chúng đang nhớ chúng ."
Kiều Triều , đáp: "Cứ để nó chờ , khi nào và nàng về thì sẽ gặp . Nó ngoài hai mươi tuổi , đủ khả năng tự đảm đương việc. Nhiều năm nay ở Nam Hải, nó xử lý công việc , dân ở đó hết mực kính trọng nó."
Chân Nguyệt liếc , đùa: "Chẳng lẽ đang ghen đó ?"
Kiều Triều bật , "Ta ghen gì chứ?"
Chân Nguyệt nhấn mạnh: "Đọc sử sách, thấy ít bậc đế vương, khi tuổi cao lo sợ nhi tử thế lực quá lớn sẽ uy h.i.ế.p đến ngai vàng của ."
Kiều Triều lớn: "Đó là do họ thiếu tự tin! Nếu A Sơ tạo phản, nàng nghĩ là ai thể nắm giữ cục diện? Là , là nó?"