Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 888

Cập nhật lúc: 2025-09-26 07:42:44
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thái hậu Kiều Trần thị nữa bày tỏ tâm nguyện trở về thôn Đại Nam. Ban đầu, Tần Vương Kiều Nhị và Tấn Vương Kiều Tam đều kịch liệt phản đối. cuối cùng, cả hai cũng đành thuận theo.

 

Sau đó, cùng thương nghị, xem ai sẽ cùng Thái hậu hồi hương.

 

Chân Nguyệt: "Nếu ai , chi bằng để phụng dưỡng nương hồi hương. Dù , hiện tại cũng rảnh rỗi đôi chút."

 

"Tuyệt đối !" Bệ hạ Kiều Triều lập tức nghiêm nghị phản bác, "Nàng thể tùy tiện theo nương hồi hương."

 

Chân Nguyệt: "Thiếp sẽ hộ tống nương hồi hương, sẽ lập tức trở về."

 

Kiều Triều: "Trẫm tin tưởng. Trẫm tình nguyện để A Sơ đích hộ tống nương hồi hương." Bệ hạ sợ rằng nàng một khi ngoài sẽ còn trở .

 

Chân Nguyệt chỉ bất đắc dĩ thở dài.

 

Cuối cùng, quyết định phu thê Tần Vương Kiều Nhị sẽ cùng Thái hậu hồi hương, phụng dưỡng bên cạnh .

 

Trước ngày khởi hành, Tần Vương phi Tiền thị cẩn thận bàn giao hết thảy sổ sách cùng các công việc gia đình cho tức phụ của A Trọng, Phạm Kiểu Nguyệt, tận tình chỉ dạy. Tần Vương phi Tiền thị cất lời dặn dò: "Các xưởng nước chấm, sổ nuôi heo, gà,... Vừa , nàng lấy bốn năm quyển sổ tay dày cộp. "Xưởng nước chấm là do Hoàng hậu nương nương ban phương pháp, thiện việc chế tác. Về , Hoàng hậu giao cho quản lý, nay giao cho con. Nếu chuyện gì khó giải quyết, con thể thỉnh giáo Hoàng hậu nương nương."

 

"Gia trang chúng cũng mấy tiệm vải vóc buôn bán bên ngoài, song những nơi do Tấn Vương phi quản lý."

 

"Về Nữ Y quán , con cũng cần minh bạch rằng lưng đó chính là Hoàng hậu. Hoàng hậu từng dạy rằng "Quốc dĩ dân vi bản, dân dĩ thực vi tiên" (Nước lấy dân gốc, dân lấy ăn đầu). Trước đây trù nghệ trong gia đình chúng tương đối , nên Hoàng hậu mới tin tưởng giao phó. Con hãy nhớ kỹ, cần quản lý cho thật ."

 

Phạm Kiểu Nguyệt cung kính đáp: "Con rõ thưa nương."

 

Chàng A Sơ cũng tình nguyện đích hộ tống nãi nãi hồi phủ An Bình.

 

Bệ hạ Kiều Triều trầm giọng : "Không cần đích con chuyến . Trẫm còn một trọng sự, con trẫm xử lý. Tri phủ Nam Hải quận tấu trình, vùng duyên hải thường xuyên xuất hiện giặc Oa quấy nhiễu, cầu xin triều đình phái binh trấn áp. Trẫm cử Triệu tướng quân ứng phó, và nay phong con khâm sai đại thần, đến nơi đó thị sát tình hình."

 

Bệ hạ Kiều Triều dừng một lát, đoạn tiếp: "Ngoài , con hãy tận lực giúp trẫm xây dựng một đội thủy quân tinh nhuệ. Sau khi đội quân thành lập, trẫm sẽ phái biển diệt trừ giặc Oa."

 

A Sơ xong, liền nghiêm trang lĩnh mệnh, "Thần tuân lệnh!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-888.html.]

Chẳng đợi tới ngày xuất phát, Tần Vương Kiều Nhị và Tần Vương Phi Tiền thị hộ tống Thái Hoàng Thái Hậu khởi giá rời kinh . Kiều Triều cùng Chân Nguyệt và chư vị hoàng tử, cùng các đại thần tự tiễn đưa mẫu tận cửa thành.

 

"Nhị , chăm sóc mẫu chu đáo."

 

Khi đến khoảnh khắc ly biệt, Kiều Trần thị lòng dâng nỗi lưu luyến khôn nguôi. Bà xoa má Hoàng Thái Tôn Hành Nhi và dặn dò: "Hãy đưa hài tử hồi phủ, gió lớn e dễ cảm hàn."

 

Mộ Khanh Thơ mỉm : "Không ạ, Hoàng tức quấn khăn ấm kỹ lưỡng , chi bằng để Hành Nhi tiễn biệt tằng tổ mẫu một lát thôi."

 

Kiều Trần thị trìu mến: "Các con đều là những đứa trẻ hiền ngoan, hãy sống thật ."

 

Thị đỡ lên kiệu xe, trong lòng chợt dâng lên niềm tự hào khôn tả. Từ một thường phụ nơi thôn dã thất học, thị trở thành Thái Hoàng Thái Hậu—thật mãn nguyện cho một đời .

 

Kiều Triều dặn dò Kiều Nhị đôi ba lời, thúc giục nhị lên yên. Tiền thị cũng dặn dò nhi tử cùng tôn tử đôi ba câu lúc an vị xe, trong khi Phạm Kiều Nguyệt hứa: "Mẫu , khi duyên, chúng con sẽ tới An Bình phủ thăm ."

 

"Được, !" Tiền thị lòng dẫu xúc động, nhưng cũng vội vàng an vị mã xa.

 

"Cung tiễn Thái Hoàng Thái Hậu, cung tiễn Tần Vương, Tần Vương Phi!" Tiếng hô vang của chư vị quan cất lên, đoàn xe ngựa dài dằng dặc bắt đầu xuất phát rời khỏi kinh thành.

 

Chân Nguyệt cảnh chia ly, lòng khẽ dâng nỗi bùi ngùi, nắm tay Kiều Triều, "Chẳng hiểu cớ gì, lòng man mác buồn..."

 

Kiều Triều ngoảnh đầu nàng, trầm giọng hỏi: "Nàng ?"

 

"Không gì, chỉ cảm thấy càng về già, càng đối mặt với nhiều cảnh ly biệt." Rồi nàng khẽ buồn, hồi tưởng những ngày tháng xa xưa. Lúc trẻ họ cũng thường xuyên xa cách, đầu tiên là Kiều Triều rời xa , Kiều Nhị và Kiều Tam cũng lượt bận rộn với thương vụ và chinh chiến...

 

Dường như nhân thế vẫn luôn đầy rẫy những cuộc chia ly...

 

Mèo Dịch Truyện

Kiều Triều đáp: "Chỉ cần đôi vẫn đồng lòng, thì cuộc ly biệt đều chỉ là chốc lát."

 

"Chàng ."

 

Nhìn đoàn xe khuất dạng nơi chân trời, chư vị mới dần gót trở về.

 

 

Loading...