Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 883:887 ---

Cập nhật lúc: 2025-09-26 07:42:43
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau kỳ thi Hương là kỳ thi Đình, chỉ mười vị sĩ tử xuất sắc nhất mới phép cung dự thi. Sau kỳ thi Đình, những ai phục vụ trong các vị trí quan trọng sẽ cần trải qua vấn đáp, bằng sẽ Thánh thượng tùy nghi sắp đặt.

 

Ba ngày , kỳ thi Đình bắt đầu. Mười vị tiến sĩ tài hoa cung từ sớm, chờ đến khi Thái giám cất tiếng hô: "Tuyên thập vị tiến sĩ yết kiến!"

 

Mười vị tiến sĩ nhanh chóng chỉnh trang y phục, cúi đầu xếp thành hai hàng bước đại điện. Trên ngai vàng, Hoàng Thượng Kiều Triều uy nghi ở vị trí cao nhất, bên cạnh còn chúng quan triều thần.

 

"Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

 

"Bình ."

 

Trương Thiếu Xuyên giọng quen thuộc nhưng dám ngẩng đầu.

 

"Bắt đầu ." Kiều Triều thêm lời nào, sai mười vị tiến sĩ vị trí và bắt đầu bài thi.

 

Trương Thiếu Xuyên chỗ, đề bài. Thời gian chỉ một nén nhang nên tập trung cao độ.

 

Giữa chừng, Kiều Triều qua từng , ánh mắt lướt qua từng sĩ tử đang bài. Khi Thánh thượng dừng bên cạnh Trương Thiếu Xuyên liền khiến tim đập như trống bỏi, đôi tay khẽ run, nhưng may mắn , hề sai một nét nào.

 

Khi Kiều Triều rời , Trương Thiếu Xuyên vội vàng ngước mắt lên thoáng qua. Chỉ một thoáng, khiến nhận ngay — chính là vị công tử hôm !

 

Trương Thiếu Xuyên ngẩn ngơ một lúc, nhưng tiếng hiệu lệnh vang lên nhắc nhở chỉ còn nửa nén nhang nữa, nên lập tức tỉnh , nhanh chóng thiện phần bài còn dang dở cho đến khi hết giờ. Xong xuôi, mới thở nhẹ nhõm, đó trong lòng vẫn ngừng suy nghĩ về vị Hoàng thượng.

 

Trương Thiếu Xuyên tự vấn liệu điều gì bất kính chăng? Thánh thượng và Lâm công tử liệu mối liên hệ nào? Đến lúc , mới giật vỡ lẽ — vị Lâm công tử ngày , ngờ chính là đương kim Thánh thượng!

 

Lúc , chúng quan triều thần điện vàng bắt đầu chấm bài. Kiều Triều nhanh chóng tuyển chọn ba tài ba nhất để phong cho các danh vị Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa.

 

Kiều Triều lướt mắt xem xét các bài thi, bài của Trương Thiếu Xuyên trong ba bài chọn lựa. Chữ sạch sẽ, bố cục chỉnh tề, nội dung sâu sắc.

 

Cuối cùng, Hoàng Thượng phê chuẩn danh vị cho từng . Mọi đều nín thở chờ đợi.

 

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế ban chiếu, Độ Châu sĩ tử Lưu Quang tài năng xuất chúng, phong Trạng Nguyên, khâm thử!"

 

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế ban chiếu, phủ An Bình sĩ tử Tống Nguyên Vọng phẩm hạnh cao khiết, phong Bảng Nhãn, khâm thử!"

 

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế ban chiếu, Ứng Châu sĩ tử Trương Thiếu Xuyên tài hoa xuất chúng, phong Thám Hoa, khâm thử!"

 

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Ba quỳ xuống tạ ơn.

 

"Thôi , chiều còn lễ duyệt phố, tối nay là Quỳnh Lâm Yến. Chư khanh hãy lui về chuẩn cho chu ."

 

Quỳnh Lâm Yến chỉ dành cho Tam khôi, mà tất cả các tiến sĩ đều dự yến.

 

Kiều Triều nhanh chóng y phục và cùng Chân Nguyệt xuất cung, để xem lễ Trạng Nguyên duyệt phố mà Chân Nguyệt háo hức thôi, một mực chiêm ngưỡng.

 

Lúc , cả kinh thành tin về Tam khôi. Sau khi rời hoàng cung, ba cưỡi tuấn mã, oai phong duyệt qua khắp các nẻo phố phường, tỏ vẻ kiêu hãnh, như đắm chìm trong làn gió xuân phơi phới. Trên đường, nhiều thiếu nữ tung những đóa hoa tươi thắm các vị tân khoa. Chân Nguyệt thấy cũng tự tay ném hoa, nhưng Kiều Triều mỉm : "Nàng thể ném cho riêng ."

 

Chân Nguyệt mỉm , sai nha ném lụa, cốt để cảm thụ trọn vẹn khí náo nhiệt của phố phường.

 

Kết thúc nghi giá tuần hành, Kiều Triều cùng Chân Nguyệt hồi loan về hoàng cung, chuẩn cho Quỳnh Lâm Yến tối nay.

 

"A Sơ thông báo ?" Chân Nguyệt hỏi, nhớ rằng gần đây y đang ở bên Thái tử phi sinh quý tử.

 

"Đã truyền tin, tối nay y sẽ cùng nhập cung."

 

Đến tối, yến tiệc Quỳnh Lâm linh đình tổ chức, tiếng ca vũ vang dội khắp điện. Chư vị tân khoa tiến sĩ chén chú chén , cùng chúc tụng.

 

"Lưu , chúc mừng đài!"

 

"Tống , cùng vui cùng vui!"

 

Trong lúc , tiếng xướng truyền đột nhiên vang dội: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu giá lâm!"

 

Chư vị văn võ bá quan mau chóng chỉnh trang y phục dậy. Khi Thánh giá của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu xuất hiện, tất cả đồng loạt quỳ bái.

 

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

 

"Bình ! Chư khanh an tọa!" Hoàng Thượng vẫy tay hiệu, mới dám xuống.

 

Trương Thiếu Xuyên liếc nhanh một thoáng, quả nhiên vị Hoàng Hậu nương nương chính là cố nhân mà y từng gặp gỡ.

 

Tô Yến Thanh cũng ngẩng đầu lên, chẳng ngờ ân nhân tương trợ thuở chính là Kim thượng và Hoàng Hậu.

 

"Trẫm hôm nay cùng chư vị ái khanh đồng hoan!" Hoàng Thượng nâng chén, cùng cạn ly.

 

Dứt lời, khúc nhạc cất lên, các vũ cơ tiếp tục trình diễn điệu múa uyển chuyển.

 

Kiều Triều chẳng mấy bận tâm đến yến tiệc, chỉ chuyên chú gắp thức ăn cho Chân Nguyệt, "Nàng dùng , đói bụng lắm ."

 

Chân Nguyệt khẽ đáp: "Thiếp . Chàng cũng dùng bữa ."

 

Khi màn biểu diễn kết thúc, một đại thần tiến lên tấu trình: "Khải bẩm Hoàng Thượng, hiền sĩ vân tập, kính thỉnh Thánh thượng cho phép chư vị tân khoa thơ ngâm vịnh trăng sáng."

 

"Chuẩn!" Hoàng Thượng hào sảng chuẩn tấu, "Người đầu sẽ trọng thưởng!"

 

Chư vị tiến sĩ lượt tiến lên ngâm vịnh thi phú.

 

"Nguyệt lạc đầu cành, gió nhẹ ca ngợi trăng sáng..."

 

"Trăng chiếu đông cung, lòng nhớ quân..."

 

Đại đa đều là thi từ ca tụng Thánh thượng. Chân Nguyệt ghé tai Kiều Triều thủ thỉ: "Họ đều tụng ca , chẳng mảy may nhắc đến ."

 

Chợt đúng lúc , một cất tiếng ngâm:

 

"Long phượng ánh trăng, ái tình ngần ngại; Thường Nga cung nguyệt, ghen tị tình đời."

 

Khắp điện bỗng tĩnh lặng như tờ, âm thầm quan sát phản ứng của Thánh thượng và Hoàng Hậu, nhưng chỉ thấy đôi phu thê đang thủ thỉ tâm tình cùng .

 

Cuối cùng, vị đại thần tấu: "Kính thỉnh Hoàng Thượng chọn lấy khôi thủ."

 

Kiều Triều phán: "Chọn! Trẫm chọn bài thi phú của Trạng Nguyên Lưu Quang."

 

" ngoài bài thi , còn một bài khác hợp ý trẫm. Trẫm cũng sẽ trọng thưởng! Ai là bài 'Long phượng ánh trăng' đó? Mau tiến lên để trẫm ngắm xem."

 

Mọi :...

 

Một vị cống sĩ râu mép lún phún tên Hồ Đào bước , y là cống sĩ xếp thứ hai mươi lăm trong Nhị giáp. Bởi lẽ y đồn Kim thượng chỉ độc nhất Hoàng Hậu nương nương ở hậu cung, hơn nữa thấy cảnh Thánh thượng và Hoàng Hậu cùng dùng thiện, bèn cảm thụ thâm tình mà Hoàng Thượng dành cho Hoàng Hậu, nên mới sáng tác nên bài thi phú đó.

 

"Hay lắm! Trọng thưởng!"

 

"Tạ Hoàng Thượng." Hồ Đào hân hoan khôn xiết, còn những khác thì khỏi đố kỵ. Trong lòng họ thầm nghĩ, giá như , nên một bài thi phú ca tụng Hoàng Hậu nương nương, để lấy lòng Thánh thượng.

 

Sau khi ban thưởng, Hoàng Thượng vẫy tay: "Tốt, các ái khanh tiếp tục thưởng thức ca vũ."

 

Không lâu , vì thể nán uống rượu thêm nữa, Kiều Triều cùng Chân Nguyệt cáo lui, giao yến tiệc cho Thái tử điện hạ tiếp tục chiêu đãi quần thần.

 

Tần Vương gia và Tấn Vương sớm cáo lui do niên cao lạp trưởng, thể thức khuya thêm nữa. A Sơ cũng sớm cáo lui trở về phủ, nhưng thể khước từ thánh lệnh, đành giao lưu cùng quần thần.

 

Chẳng qua bao lâu, Trương Thiếu Xuyên tiến đến mặt A Sơ, nâng ly cung kính: "Thái tử điện hạ, tiểu nhân xin kính ngài một ly. Vừa qua tiểu nhân đôi chút thất lễ với ngài, Hoàng thượng và Hoàng hậu, đáng tội đáng chết, mong ngài rộng lượng bỏ qua."

 

A Sơ mỉm đáp: "Là ngươi , chúc mừng Thám hoa lang!"

 

"Không dám, dám." Trương Thiếu Xuyên vội vã từ chối.

 

"Không , chúng đều để bụng. Về ngươi hãy cố gắng phụ giúp phụ hoàng ." A Sơ vẫy tay trấn an.

 

Trương Thiếu Xuyên cúi đầu hành lễ: "Tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết lòng tận tụy!"

 

A Sơ vỗ vai , dặn dò: "Tốt lắm! Cứ việc chăm chỉ. Nơi đang thiếu nhân tài, những trẻ tuổi chăm chỉ như ngươi cần thiết."

 

Trương Thiếu Xuyên liền uống cạn ly rượu, cảm tạ Thái tử điện hạ. Những khác thấy Trương Thiếu Xuyên trò chuyện vui vẻ với Thái tử, cũng nối tiếp tiến đến chúc rượu. A Sơ đáp ứng từng , nhưng khi rượu quá chén, cuối cùng cũng tìm cớ để lui về.

 

Thái giám dìu Thái tử lên xe ngựa trở về phủ. Về đến nơi, phu nhân Mộ Khanh đợi từ lâu, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

 

"Sao uống nhiều đến ?" Nàng khẽ chau mày, giọng đầy quan tâm.

 

Thái giám vội giải thích: "Thái tử điện hạ thể từ chối. Hoàng thượng cùng Hoàng hậu rời sớm, giao Thái tử ở chung vui cùng nên nhiều đến chúc rượu, thật khó lòng khước từ."

 

"Nhanh mang canh giải rượu đến, y phục cho Thái tử và lau cho sạch sẽ." Mộ Khanh lệnh.

 

"Dạ ." Các tiểu thị đồng thanh đáp lời.

 

Bên , Kiều Triều cùng Chân Nguyệt nghỉ ngơi giường. Hắn nhẹ giọng với nàng: "Từ giờ sẽ thêm thời gian bên cạnh nàng ."

 

Với sự giúp sức của nhiều tài giỏi, các chính sách cải cách lượt ban hành, như đo đạc ruộng đất và lãnh thổ quốc gia, yêu cầu mỗi địa phương sử dụng đất hoang, sản lượng thu hoạch sẽ một phần nộp quốc khố, phần còn dự trữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-883887.html.]

 

Để giám sát chặt chẽ, Hoàng thượng thành lập Giám sát bộ và trao quyền cho Cố Sư Tiệp, dặn dò: "Hy vọng ngươi phụ lòng trẫm!"

 

Trước sự thành lập của Giám sát bộ, một quan phản đối mạnh mẽ, nhưng A Sơ khéo léo : "Kẻ nào phản đối nhiều ắt điều khuất tất trong lòng. Ai phản đối mới là trung thành tận tụy với Hoàng thượng."

 

Lời đó khiến ai nấy đều im lặng. Cuối cùng, Phạm Hứa Dương tỏ lo ngại, hỏi: "Nếu Giám sát bộ tự phạm thì ?"

 

Hoàng thượng đáp: "Các ngươi thể giám sát lẫn !"

 

"Thánh thượng minh!" Chúng quan đồng loạt hô to.

 

Ngoài , để phát triển nông nghiệp, quan phủ còn hỗ trợ giống và nông cụ, khuyến khích cải tiến công cụ, ban thưởng cho ai công cải tiến.

 

Các chính sách mới đều hướng đến phục hồi nhân lực và phát triển kinh tế chiến tranh, đặc biệt là khuyến khích quá phụ tái giá nhằm gia tăng dân .

 

Sau đó, học phủ mở rộng, phân nam nữ riêng biệt, gia đình điều kiện cho nữ nhi học cũng thể tham gia. Thời điểm , ngân sách quốc gia vẫn đủ cho dân học, nhưng vẫn đang từng bước cải thiện.

 

Các tiến sĩ đủ điểm đỗ cũng mời công việc tạm thời để đo đạc ruộng đất. Nhiều thấy mừng vì vẫn cơ hội việc, thể bổ nhiệm chính thức nếu , cần chờ ba năm thi .

 

Các chính sách lượt ban hành và thực thi ở từng địa phương, tuy cần thời gian để thấy rõ hiệu quả nhưng khơi dậy động lực lao động, thương nghiệp phát triển, quốc khố dần sung túc.

 

Kiều Triều bận rộn vài tháng liền cũng bắt đầu thời gian rảnh rỗi. Lúc , Kiều Đại Sơn đột ngột lâm bệnh nặng. Ông tuổi cao, 60, vốn yếu nay bệnh càng nặng.

 

Kiều Trần thị bên, đôi mắt rưng rưng, nắm c.h.ặ.t t.a.y phu quân. Hai cùng trải qua bao thăng trầm, nay đối diện với cảnh ly biệt , dẫu lòng chuẩn , nỗi đau thương vẫn khó nguôi.

 

Kiều Triều trầm giọng : "Con sẽ triệu tập ."

 

Ngay đó, Tấn Vương, Tần Vương cùng các tôn nữ và họ hàng thích trong tông tộc đều triệu cung.

 

Chẳng bao lâu, tin dữ Thái Thượng Hoàng băng hà truyền đến! Khắp kinh thành, tin tang nhanh chóng loan . Các phủ đều ban chiếu cáo tang, khắp các tư gia treo phướn trắng, kiêng khem thịt cá, và hoạt động ca múa tiêu khiển đều cấm đoán.

 

Kiều Đại Sơn khi quy tiên di nguyện an táng tại cố hương Đại Nam thôn, nơi yên nghỉ của tổ tiên dòng họ Kiều. Hiện tại, Đại Nam thôn da đổi thịt, và phần mộ tổ tiên cũng trùng tu kỹ lưỡng.

 

Linh cữu quàn tại hoàng cung ba ngày, đó A Sơ, A Trọng cùng phu nhân, vợ chồng Kiều Nhị và Kiều Tam đều tề tựu hộ tống linh cữu hồi hương. Các tôn nữ và những xuất giá cũng thể theo về, tất cả đều ở cho đến khi Kiều Đại Sơn an vị nơi chín suối mới hồi kinh.

 

Mộ Khanh Thơ vì hài tử còn thơ ấu nên thể cùng, đành ở kinh thành chờ đợi hồi kinh.

 

Khi đoàn đưa tang đến phủ An Bình, châu phủ đại nhân cùng đông đảo bá tánh tề tựu chờ sẵn ở cổng thành. Vừa thấy xe tang, họ lập tức vội vã chạy nghẹn ngào tiễn biệt. Nhà họ Hồ, nhà họ Vương cũng đến tiễn đưa. Hồ gia, với Hồ lão đại hiện là tướng quân tại kinh thành, cùng Hồ lão nhị trấn giữ An Bình phủ. Nhà họ Vương Vương Nhị Trụ.

 

Đông đảo dân từ Đại Nam thôn cũng tề tựu, cùng tiễn linh cữu về cố hương.

 

Sau khi Kiều Đại Sơn an vị nơi chín suối, A Sơ sắp sửa hồi kinh , trong khi Kiều Nhị ở để ủy lạo và bày tỏ lòng tri ân đến những ai quản đường sá xa xôi đến tiễn đưa.

 

Sự tạ thế của Kiều Đại Sơn khiến Kiều Triều bắt đầu tính toán hậu sự cho và Chân Nguyệt. Khi nhắc đến việc , nàng khẽ thảng thốt, "À?"

 

Kiều Triều gắt gao nắm lấy tay nàng, "Sau chúng nhất định sẽ cùng an táng. Nàng sẽ quy tiên mà phi thăng về tiên giới chứ?"

Mèo Dịch Truyện

 

Chân Nguyệt kinh ngạc, "Tiên cung nào?" Nàng sực nhớ Kiều Triều từng nhắc đến việc . "Lần cũng bảo là tiên nữ hạ phàm, vì lẽ gì nghĩ như ?"

 

Kiều Triều ôm nàng từ phía , khẽ tựa đầu lên vai nàng, "Chẳng lẽ ? Ta tận mắt chứng kiến."

 

"Chứng kiến điều gì?"

 

"Khi thực phẩm đông lạnh hư úng, chỉ cần nàng khẽ chạm , rau cỏ liền tươi trở ."

 

Kiều Triều nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, "Còn nữa... khi đối chiến với Trấn Bắc vương, cỏ dại chợt ngưng sinh trưởng."

 

Chân Nguyệt , thẳng đôi mắt Kiều Triều, "Thế còn ? Chàng thật sự là Kiều Triều ?"

 

Căn phòng bỗng chốc chìm tĩnh mịch. Kiều Triều chợt khựng đôi chút, gắt gao siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, kéo nàng lên giường, đoạn hiệu cho ngoài đóng cửa và kéo rèm che kín.

 

"Chẳng lẽ chúng nên đàm luận chút ?"

 

"Chàng định điều gì?"

 

"Nàng thật sự là tiên nữ ?"

 

Chân Nguyệt , "Thế Kiều Triều ?"

 

Kiều Triều đáp: "Ta là, là."

 

Hắn bắt đầu tự thuật về việc bản trở thành "Kiều Triều" như thế nào, "Ban sơ, chỉ mong chư vị thể an cư lạc nghiệp. Về phần tình cảm dành cho nàng, là duyên phận ngoài dự liệu. Nàng kiên nghị bất khuất, khí phách phi phàm, còn thấu hiểu nông nghiệp, trù nghệ tinh xảo. Hoàn khác biệt với trong ký ức của , vả ... yêu nàng."

 

Tình cảm Kiều Triều dành cho nàng càng ngày càng thắm thiết, trong lòng , nàng trở thành quan trọng hơn cả gia đình và . Khi trông thấy Chân Nguyệt vận dụng những năng lực kỳ lạ, từng hoài nghi nàng cũng khả năng như , nhưng dường như nàng còn cao cường hơn gấp bội, chẳng lẽ nàng là một vị tiên nữ hạ phàm ư? Hắn sợ hãi rằng liệu một ngày nào đó nàng sẽ về chốn tiên giới. qua bao năm tháng, nàng vẫn từng rời xa nửa bước.

 

Nghe xong, Chân Nguyệt nghiêm túc hỏi : "Chờ , bảo kiếp là đế vương? Vị hoàng đế nào?"

 

Kiều Triều thoáng chút ngượng ngùng, đáp: "Ta chính là Hạ Càn Đế, vị hoàng đế thứ hai của Đại Hạ."

 

Chân Nguyệt đánh giá: "Chính là vị đế vương quần quật lao tâm đến khi băng hà, Hoàng hậu, lấy một mụn con đó ?"

 

"Ừ... là ."

 

Chân Nguyệt nhận xét sâu sắc: "Vậy kiếp quả thật ?"

 

Kiều Triều đáp: "... Ta hẳn là , chẳng nàng từng trải đó ." Nói nắm lấy tay nàng.

 

Chân Nguyệt liền đánh nhẹ n.g.ự.c : "Chuyện hiện tại thể lên kiếp của . Nếu giỏi thì hài tử, Hoàng hậu. Chàng thật sự ai ?"

 

Kiều Triều trầm mặc một lúc lâu...

 

Chân Nguyệt nhíu mày: "Chàng hoen ố ? Bên cạnh nữ nhân ư?"

 

Kiều Triều lập tức lắc đầu quầy quậy: "Quả thực hề . Ta cảm thấy chuyện đó vô cùng ghê tởm."

 

"A" Chân Nguyệt bán tín bán nghi, một Hoàng thượng bóng hồng nào chứ?

 

Kiều Triều giải thích: "Quả thực hề , khi thực sự thấy quá ghê tởm." Khi còn là mười sáu tuổi, trong cung dạy những chuyện , thậm chí còn để tận mắt chứng kiến. Ta thấy ghê tởm đến mức buồn nôn. Sau đó, càng thêm kháng cự, vả khi đăng cơ bận rộn quốc sự, nên rốt cuộc kiếp vẫn ai bên cạnh.

 

Chân Nguyệt trầm ngâm : "Chung quy, kiếp kiệt sức đến đột quỵ, lẽ nào giờ đây vẫn còn mệt mỏi lắm ư? Sao giờ vẫn dư sức trêu ghẹo đến tận khuya ?"

 

Kiều Triều phản bác nổi. " mà, thích." Chân Nguyệt khẽ cắn hai cái lên cằm Kiều Triều, thế gian ai chẳng yêu quý kẻ chung tình chứ?

 

Kiều Triều cúi xuống hôn nàng, hỏi: "Nàng quả thật là tiên nữ ư?"

 

Chân Nguyệt lắc đầu: "Ta . Nếu là tiên nữ, hẳn sớm về tiên cung, nào ở chốn phàm trần chịu khổ cùng ."

 

Kiều Triều: "Thế còn thì ?"

 

Chân Nguyệt nhéo gương mặt : "Đem theo về ư? Về tiên cung để chuyên việc chặt cây quế ?"

 

Kiều Triều cọ nhẹ mũi nàng: "Được thôi, tình nguyện."

 

Chân Nguyệt: "Tình nguyện cũng chẳng khả năng . Ta chỉ chút công phu lặt vặt thôi. Chàng cứ xem như đôi ba bí kíp võ công ."

 

Kiều Triều mỉm vuốt ve nàng: "Chỉ cần nàng luôn kề bên là đủ ." Rồi hôn nàng thêm nữa.

 

Vì vẫn còn trong thời kỳ quốc tang, hai gì khác, chỉ ôm ấp nghỉ ngơi trong chốc lát.

 

Có lẽ khi thẳng thắn giãi bày chuyện, tình cảm giữa Kiều Triều và Chân Nguyệt càng trở nên gắn bó thắm thiết hơn bao giờ hết. Kiều Triều thường kéo nàng kề bên khi duyệt tấu sớ.

 

"Ta đây sẽ phân tâm chứ?"

 

"Không hề , trái còn giúp tập trung hơn nhiều đấy."

 

Chân Nguyệt cầm cuốn sách, khẽ gật đầu: "Vậy sẽ đây ."

 

Ở trong hoàng cung lâu, đôi khi Chân Nguyệt cũng cảm thấy buồn tẻ. khi Kiều Đại Sơn từ trần, Kiều Trần thị sống một . Chân Nguyệt sợ bà cảm thấy cô quạnh, nên thường xuyên khuyến khích các tôn nữ, tôn tử trong dòng họ cung bạn với bà những khi rảnh rỗi.

 

Mộ Khanh Thơ cũng đem đứa chắt mới chào đời cung thăm viếng bà. Ban đầu, Kiều Trần thị vô cùng vui vẻ, nhưng thời gian dần trôi, bà càng trở nên buồn bã hơn.

 

Hoàng hậu Chân Nguyệt hề rằng, Thái hậu Kiều Trần thị bỗng thốt lên rằng: "Lão tuổi cao, e rằng chẳng còn bao lâu nữa để sống cõi đời . Đến khi đó cũng an táng cạnh phụ của con, bởi , nghĩ chi bằng trở về ngay từ bây giờ, tránh để gây thêm phiền toái cho con cháu."

 

Bậc cao niên thường nặng lòng cố hương. Phu nhân Kiều Trần thị trải qua hơn nửa đời tại An Bình phủ. Dẫu từng du ngoạn nhiều nơi, nhưng cuối cùng vẫn trở An Bình phủ, cho đến ngày triều đình thiên đô.

 

"Chuyện con dám tùy tiện hứa với nương. Đêm nay, sẽ bẩm tấu Bệ hạ triệu Tần Vương cùng Tấn Vương tới, cả nhà sẽ cùng thương nghị việc ."

 

Kiều Trần thị khẽ : "Lão trở về cố hương cũng chẳng cầu gì chức vị cao sang, chỉ mong một lão thái bà bình thường là đủ ."

 

Hoàng hậu Chân Nguyệt thấu hiểu rằng, tuy Kiều Trần thị tuổi quá lục tuần, nhưng kể từ ngày cố tướng quân Kiều Đại Sơn tạ thế, bà dường như mất niềm vui trong cuộc sống. Chư vị con cháu tuy bận rộn công vụ, song lẽ bà cũng phiền nhiễu họ thêm.

 

Dẫu ở chốn cung cấm hầu hạ chu đáo, song cuộc sống nơi thâm cung khiến Kiều Trần thị cảm thấy vô vị, chán chường. Cung nhân cố gắng hết sức để bà khuây khỏa, nhưng càng sức, bà càng thấy tẻ nhạt, chi bằng hồi hương về thôn Đại Nam, nơi bà gắn bó nửa đời . Phu quân của bà cũng đang an nghỉ tại nơi , mà cách giữa An Bình phủ và kinh đô quá đỗi xa xôi, về thăm viếng một cũng chẳng hề dễ dàng.

 

Khi Bệ hạ Kiều Triều tin việc , ngay đêm , ngài liền triệu Tần Vương Kiều Nhị và Tấn Vương Kiều Tam cung dùng thiện cùng Thái hậu Kiều Trần thị. Đương nhiên, Hoàng hậu Chân Nguyệt, Tần Vương phi Tiền thị và Tấn Vương phi Mạn Châu cũng mặt tham dự.

 

 

Loading...