Mã thị còn giãy giụa phản kháng, nhưng lúc Lâm Thạch cất tiếng: "Mã thị chỉ là nhất thời nóng giận mà thôi. Tiền nong chúng sẽ thu xếp." Sau đó, Lâm Thạch lấy tiền trả cho đại phu.
Chân Nguyệt tiếp: "Tiền thị thương thể gánh vác việc đồng áng trong mấy ngày tới, các ngươi đền bù tiền công xá, ít hơn mười văn tiền."
Mã thị tức giận, đập chân phẫn nộ quát lớn: "Dựa lẽ gì? Nàng gãy tay gãy chân !"
Ngay lúc , Tiền thị chợt rên rỉ than vãn: "Ôi chao, tay chân đau nhức vô cùng! Chắc chắn là do cổ thương mà khiến tay chân cũng vạ lây đau nhức theo ."
Mã thị nghiến răng nghiến lợi, uất ức : " là hồ đồ!" Rõ ràng là mụ đang giở trò ăn vạ!
Lâm Thạch đành rút thêm mười văn tiền: "Được , như xem như thỏa ?"
Tiền thị vội vàng chộp lấy tiền, còn Chân Nguyệt thì hài lòng gật đầu: "Xem như thỏa." Sau đó, Chân Nguyệt dậy : "Trưởng thôn, rõ ràng gia đình nào can dự gì chuyện , mà còn chịu oan ức. Kể từ khi mang thai, Mã thị động thủ, sức khỏe vốn suy nhược cho đến nay. Nếu còn để mụ gây khó dễ thêm vài bận, e rằng tính mạng cũng khó bảo ."
Mã thị đến đây mà đơ sững sờ, đánh ngã đó rõ ràng là mụ mà, Chân Nguyệt thể trắng trợn đổi trắng đen như ?
Chân Nguyệt vung chiếc d.a.o phay trong tay, tiếp: "Ý thức phần bất , hễ động nộ liền dễ dàng đoạt mạng . Nếu chọc giận thêm nữa, e rằng khó lòng tự chủ ."
Mèo Dịch Truyện
Vị trưởng thôn liền lên tiếng can gián: "Được , chuyện giải quyết thỏa đáng, chư vị hãy mau trở về nhà thôi." Ông sang Mã thị: "Chớ nên loạn thêm nữa, và tuyệt đối gây sự với Chân Nguyệt."
Mã thị giận đến tím gan, cứng họng chẳng thể thốt nên lời, chỉ dậm chân thùm thụp, càu nhàu: "Tức c.h.ế.t lão nương !"
Khi giải tán, Mã thị sang hỏi Lâm Tiểu Hổ: "Con giun , chăng ngươi tẩm thuốc diệt chuột nó?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-87.html.]
Lâm Tiểu Hổ cúi đầu lảng tránh, chẳng nửa lời. chỉ cần liếc qua ánh mắt của nó, Mã thị cũng hiểu rõ chuyện. Vì bồi thường hơn mười văn tiền, lòng mụ đau như cắt xé, liền sang giáo huấn Lâm Tiểu Hổ một trận: "Ta dặn dặn ngươi chớ nên trêu chọc nhà họ, ngươi chịu lời!"
Lâm Tiểu Hổ cãi: " con bảo nương lấy con giun về !"
Mã thị càng nổi trận lôi đình: "Ngươi còn dám cãi bướng! Nếu thuốc diệt chuột, gà nhà thể bỏ mạng chứ!" Vừa tổn hao tiền của, mất trắng bầy gà, lòng Mã thị đau như lửa đốt, thầm rủa Chân Nguyệt quả là cái gai trong mắt mụ .
Về đến nhà, Tiền thị do dự một lát, đoạn đưa mười văn tiền, khẽ : "Đại tẩu..."
Chân Nguyệt liếc thị một cái, đoạn : "Cầm lấy. Trong hai ngày tới, cứ ở nhà, giả vờ đau ốm mà nghỉ ngơi."
Tiền thị vui mừng khôn xiết, vội vàng cất tiền, đáp lời: "Dạ, . Muội sẽ ở nhà giặt giũ, chăm sóc bầy lợn, bầy gà."
Dẫu sự việc tạm lắng, Chân Nguyệt thấu rõ chuyện tuyệt nhiên thể dễ dàng bỏ qua như thế. Chuyện cũ cảnh cáo Mã thị một , nay mụ còn dám gây sự, ắt tìm cách răn dạy Lâm Tiểu Hổ một bài học nhớ đời.
Kiều Triều cũng ngầm nghĩ cần giáo huấn bọn chúng một trận.
Cổ nhân lời rằng: "Tử bất giáo, phụ chi quá" (Con dạy, tại cha). Trước tiên, cần giáo huấn Lâm Thạch một trận, nhưng kế hoạch chu .
Vợ chồng nàng tuy đồng lòng chung ý, nhưng chẳng ai mở lời.
Vì sự tình với Mã gia mà công việc trong nhà trì hoãn. Sau khi dùng bữa sáng, Chân Nguyệt gửi con cho Kiều Trần thị trông nom, đoạn cùng Kiều Triều và Kiều Nhị đồng việc.
Kiều Đại Sơn ở nhà tiếp tục cặm cụi với chiếc cối đá, còn Tiền thị thì chăm lo mấy việc may vá thêu thùa. Kiều Trần thị trông nom cháu, song cũng lo liệu thêm chút việc nhà. Riêng Kiều Tam thì từ sớm đến nhà thầy học.