Thời Hậu Đại Chu, năm thứ mười sáu, tiết xuân, Trấn Bắc Vương dẫn mười tám vạn đại quân tiến đánh Kiều Định Vương với mười ba vạn binh lính chiến trường Lũy Dực Sơn. Cuộc giao tranh khốc liệt kéo dài hơn một tháng, hai bên đều tổn thất nặng nề, t.h.i t.h.ể chất chồng như núi. Vùng Chiêu Châu mà Kiều Định Vương trấn giữ cũng Trấn Bắc Vương chiếm mất một nửa. Kiều Định Vương buộc tạm thời triệt thoái, dưỡng binh phục sức.
Đến tháng tám cùng năm, đại quân Kiều Định Vương phản công mãnh liệt, đẩy lui Trấn Bắc Vương khỏi Chiêu Châu. Hai bên ngừng giao tranh, binh lính thương vong vô , song mỗi lớp ngã xuống lớp khác tiến lên thế, thế trận cứ thế giằng co dứt.
Mãi đến mùa hạ năm thứ mười bảy Thời Hậu Đại Chu, Tư Mã Đồ Tuyệt Kiều Định Vương trọng thương ngay chiến trường. Sau đó, Kiều Định Vương thừa thắng dẫn quân tấn công Trọng Châu, chỉ trong nửa năm thôn tính bộ khu vực . Đến lúc bấy giờ, Trấn Bắc Vương chỉ còn vỏn vẹn mười hai vạn quân, đành triệt thoái về Vân Châu, còn dám vọng động tiến binh.
Nam Dương Vương tin ba vạn quân cho mượn nay chỉ còn vài sống sót, tức giận đến hôn mê, dung mạo tựa hồ già cả chục năm.
Y gầm lên giận dữ: "Đội quân mười tám vạn mà đánh mười ba vạn quân của Kiều Định Vương! Tư Mã Đồ Tuyệt bảo rằng , thế mà cũng chẳng khá khẩm hơn là bao! là vô dụng, vô dụng, vô dụng!"
Một vị cận thần tiến lên can gián khuyên nhủ: "... Vương gia xin hãy hạ giọng, coi chừng tai vách mạch rừng, nếu Trấn Bắc Vương e rằng sẽ sai đến hành thích chúng ."
Nam Dương Vương phất tay áo: "Cút hết! Ta cần gì sợ dăm ba cái lệnh ám sát của ? Đã bao lâu lấy thủ cấp Kiều Định Vương, mà Kiều Định Vương vẫn ung dung tự tại đó thôi?"
"Ngay từ đầu, rằng hợp tác với là một sai lầm lớn. Hãy thư cho Kiều Định Vương, liên thủ cùng , thôn tính đất đai của Trấn Bắc Vương!"
"Ta thà chịu thua tay Kiều Định Vương, chứ nhất định thua tên phế vật Trấn Bắc Vương!"
Vị cận thần cạnh đó nín lặng dám ho he lời nào. Kỳ thực, Trấn Bắc Vương cũng là một nhân vật tài; nếu , y e rằng thể chiếm lĩnh bốn châu ở Đông Bắc, hai châu ở Tây Bắc và hai châu ở phía Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-845.html.]
Dẫu , Kiều Định Vương như thể minh minh trời xanh phù trợ, dù địa thế chiến lược hề thuận lợi nhưng khi trận thì khí thế luôn như chẻ tre, ai thể ngăn cản!
Kiều Triều khi tin tức , liền triệu tập các mưu sĩ, bàn bạc suốt đêm trường và cuối cùng quyết định hợp tác với Nam Dương Vương. Việc loại bỏ một đối thủ như cực kỳ lợi cho bản y, vì dù y cũng đối đầu cùng lúc với hai thế lực, càng A Nguyệt phu nhân của bận tâm lo lắng cho hậu phương khi y chinh chiến sa trường.
Trong khi đó, Trấn Bắc Vương vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Phe phái của y tức giận đến đỏ mắt khi tin Nam Dương Vương phản, nhưng vì Vương gia vẫn tỉnh nên họ cũng chẳng thể bất cứ hành động nào.
Có đề xuất rằng: "Hay là chúng chỉ phòng thủ ở tám châu phía Bắc?"
Mèo Dịch Truyện
Phương Tự lập tức vung tay tát thẳng mặt kẻ đó: "Ngươi rùa rụt cổ ? Nếu ngươi sợ hãi thì cứ co rút, còn , tuyệt bao giờ!"
Để bọn họ rút về co cụm thì chẳng khác nào lũ kẻ hèn nhát?
Những khác đều nín lặng dám lên tiếng, một cất lời: "Trước hết hãy đưa Vương gia về chữa trị, đợi Vương gia tỉnh hẵng thương nghị kế sách tiếp."
Vương gia con cái, nhưng tiếc là nữ nhi, nên trong thời điểm phần nào khiến các tướng sĩ cận mất niềm tin.
Còn về phần Kiều Triều, tuy bản y cũng trọng thương nhưng vẫn còn A Sơ nay trưởng thành, cùng Chân Nguyệt phu nhân vốn lòng binh sĩ kính trọng. Dẫu các trưởng bối gia tộc chống lưng, nhưng A Sơ và Chân Nguyệt vẫn nhận sự ủng hộ vững chắc từ quân.