A Sơ đáp: "..."
Chân Nguyệt nghiêm mặt: "Chớ nhưng nhị! Chẳng lẽ con gánh vác việc chăm sóc cả phụ lẫn con ? Lập tức nghỉ ngơi ngay!"
"Dạ..." Dù , nhưng A Sơ cũng dám cãi lệnh nương, hơn nữa mẫu quả sai, thể để nương hao tâm tổn sức chăm sóc cả hai phụ tử bọn họ.
Sau khi A Sơ rời khỏi, Chân Nguyệt sai mang rượu mạnh đến. Nàng định dùng rượu để lau cho Kiều Triều, mong thể hạ cơn sốt của phu quân. Nàng nắm lấy tay Kiều Triều, : "Chàng nhất định mau khỏe , bằng chỉ còn cách trốn lên thâm sơn cùng cốc mà sống. Ta sống nơi rừng núi hoang sơ, chẳng y phục lộng lẫy, cũng thức ăn ngon lành. Chàng nỡ lòng nào bỏ ư?"
Mèo Dịch Truyện
"Nếu thực sự bỏ mà , sẽ tìm một khác bầu bạn. Dẫu còn trẻ trung son rỗi, nhưng e là vẫn nguyện ý cưới chăng." Đương nhiên, những lời Chân Nguyệt chỉ để khích lệ phu quân. Bởi lẽ, nếu thiếu Kiều Triều Vương, nàng sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện tái giá cùng bất kỳ ai khác.
Chân Nguyệt khẽ thì thầm, cầu mong những lời thể lay tỉnh Kiều Triều. Quân y , chỉ cần bệnh nhân tỉnh dậy thì cơ hội hồi phục thật sự cao.
Đến đêm, Kiều Triều bắt đầu sốt cao triền miên, cả thể co giật bần bật. Chân Nguyệt chỉ đành ôm chặt lấy y, đắp thêm chăn. Song, khi cơn sốt hoành hành dữ dội, y liên tục hất phăng chăn , khiến nàng ngừng sửa soạn thể cho y.
Hai ngày trôi qua, quân y mỗi đến xem mạch đều chỉ thể lắc đầu bất lực. Tin Kiều Triều trọng thương nhanh chóng bay đến tai Trấn Bắc Vương, và trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc , Trấn Bắc Vương chinh dẫn đại quân áp sát!
Chân Nguyệt ngả lưng dưỡng sức một lát, liền báo tin Kiều Triều cuối cùng thoái sốt, song vẫn hôn mê bất tỉnh. Mà giờ đây, Trấn Bắc Vương dẫn binh áp sát trại quân. Hắn tưởng nàng dễ bề ức hiếp, dám chèn ép phu quân cùng nhi tử của nàng, còn dám kéo quân đến đây ?
A Sơ chuẩn khoác giáp lên ngựa, dẫn quân nghênh địch. Bất chợt, Chân Nguyệt cũng cưỡi con chiến mã của Kiều Triều mà vọt , khiến A Sơ tròn xoe mắt ngỡ ngàng, "Mẫu ! Người ..."
Chân Nguyệt ngẩng đầu đáp , "Ta sẽ phụ con đòi món nợ ! Con đừng khinh suất hành động! Hãy lo tự bảo tính mệnh bản con!" Nói đoạn, nàng quất ngựa vút như tên bắn.
"Mẫu !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-831.html.]
Khi áp sát quân địch, Chân Nguyệt về phía Trấn Bắc Vương – một nam nhân râu ria rậm rạp, thể cường tráng, hiển nhiên mang khí chất đặc trưng của phương Bắc. Tuy cao to, nhưng già hơn phu quân nàng mấy phần, dung mạo cũng chẳng thể sánh với vẻ phong độ tuấn lãng của y.
"Ngươi chính là Trấn Bắc Vương?" Chân Nguyệt bình thản liếc phán xét, "Chẳng hơn là bao!"
Trấn Bắc Vương chợt ngẩn :... Chiến trường ác liệt, cớ nữ nhân xuất hiện?
Một phó tướng vội kề tai Trấn Bắc Vương mà khẽ khàng tấu bẩm, "E rằng đó chính là Vương phi của Kiều Định Vương." Dẫu từng diện kiến, song danh tiếng của nàng thì từng .
Kiều Định Vương phi, thật hổ danh bậc nữ nhi xuất chúng!
"Ngươi chính là Kiều Định Vương phi?" Trấn Bắc Vương khẩy Chân Nguyệt, "Chiến trường nơi nữ lưu nên lui tới. Sao? Đến đây để tăng thêm tinh thần cho quân sĩ của chăng?"
Phía Trấn Bắc Vương, binh sĩ rộ lên tiếng khinh mạt.
A Sơ giận tím mặt, định liều xông tới, nhưng Chân Nguyệt kịp thời ngăn cản y. Nàng thản nhiên đáp , giọng chút gợn sóng, " ! Ta đến để châm ngòi lửa, chỉ e các ngươi sẽ tự châm mồ chôn !"
Lời dứt, chỉ thấy nàng nhanh như chớp rút một mũi tên từ ống, kịp để ai định thần, liền phóng thẳng về phía Trấn Bắc Vương!
"Yểm trợ!"
Nào ngờ mũi tên của Chân Nguyệt thể xuyên thủng phòng tuyến, suýt chút nữa đoạt mạng Trấn Bắc Vương Tư Mã Đồ Tuyệt!