Chân Nguyệt nhanh chóng tin đám Hoàng Lục đến xưởng dệt, liền hỏi: "Bọn chúng khó dễ ?"
Mạn Châu đáp: "Bẩm phu nhân, bọn họ chỉ hỏi han vài điều. khi chúng là Kiều gia, vị Hoàng đại nhân liền dẫn rời ."
A Đóa chen lời: "Con với bọn họ rằng đại bá của con chính là tướng quân tiên phong."
Chân Nguyệt xoa đầu A Đóa: "Con hề sai."
A Đóa: "Con thấy bọn họ thiện ý, đặc biệt là cách họ các Tô tỷ tỷ trong xưởng dệt ." Tô tỷ tỷ là một trong những nữ tử xinh nhất xưởng.
Chân Nguyệt dặn dò: "Lần cứ đóng cửa , nếu lệnh của , tuyệt đối mở cửa cho bất kỳ ai ."
"Dạ, đại bá mẫu."
Trong khi đó, Hồ lão đại vẫn hằng mong đám Hoàng Lục đến quân doanh gây sự, để y dịp "dạy dỗ" bọn chúng một trận. Song, đợi mãi cũng chẳng thấy bóng dáng chúng .
Hồ lão đại lẩm bẩm: "Cứ ngỡ hôm nay thể dạy dỗ bọn chúng đôi chút."
Mèo Dịch Truyện
Sáng hôm , tại phủ nha, bách tính kéo đến đơn kiện tụng đủ việc lặt vặt. Đám dân phu đào đá đòi lương thực, đồng loạt lớn tiếng: "Chúng là dân phu đào đá! Kiều Đại đại nhân từng hứa cứ mười ngày sẽ cấp phát tiền công hoặc lương thực!"
Hoàng Lục quát hỏi: "Đào đá để gì cơ chứ?"
"Để chế tạo binh khí chống giặc chứ !"
Hoàng Lục: "Đợi chút , cần kiểm tra xem kho lúa còn lương thực chăng. Các ngươi cứ chờ ngoài cổng."
Hoàng Lục liền lệnh đóng cổng lớn, đoạn phái đến gọi Kiều phu nhân và Kiều Tam. Kế đó, cùng Trâu Hùng đến kho lúa. Tuy còn đôi chút lương thực, nhưng quả thực chẳng còn bao nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-779.html.]
Ninh Nắn Bằng hiến kế: "Nếu lương thực, chi bằng cấp phát cho bách tính ngay , nếu e rằng bọn họ sẽ xông mất."
Hoàng Lục đáp: "Khoan . Đây là lời hứa của Kiều Triều, chẳng liên can gì đến chúng . Cứ để bọn họ tự tìm Kiều gia mà đòi!"
Trâu Hùng liền hà: "Phải đó, đây là việc của chúng !"
Khi tin đến phủ nha đòi tiền công, Chân Nguyệt dặn dò hạ nhân: "Cứ tâu với Hoàng đại nhân rằng, việc đều do phủ nha ban lệnh. Giấy tờ của những công đều dấu ấn của huyện lệnh huyện Quận Thượng, chẳng hề liên quan gì đến Kiều gia. Cứ bảo Hoàng đại nhân tự liệu mà sắp xếp."
Chẳng bao lâu , hạ nhân trở về bẩm báo với Hoàng Lục rằng Kiều phu nhân từ chối diện kiến, chỉ gửi lời rằng: "Phu nhân đây là việc của Huyện thái gia. Kiều Triều nay đều dùng danh nghĩa phủ nha, khế ước đều lệnh của huyện lệnh chứ chẳng lệnh của Kiều gia, nên xin ngài hãy tự xử lý."
"Bốp!" Hoàng Lục đập mạnh xuống án thư, giận dữ quát: "Bọn chúng thật cả gan!"
lúc đó, một hạ nhân vội vã chạy bẩm báo: "Khải bẩm đại nhân, bên ngoài bách tính vẫn đang ồn ào. Họ hỏi vì chúng cấp phát lương thực, chăng cạn kiệt? E rằng bọn họ sắp xông !"
Hoàng Lục đành hạ lệnh: "Mở kho lúa, cấp phát lương thực cho bọn họ!"
Dân chúng bên ngoài tin sẽ ban phát lương thực, liền an tĩnh chờ. Khi cổng mở, Hoàng Lục cất tiếng hỏi: "Trước đây Kiều Triều ban phát cho các ngươi bao nhiêu lương thực?"
"Thưa đại nhân, hai cân lương thực ạ."
Hoàng Lục khẽ thở phào, thầm nghĩ lượng cũng đáng là bao, liền hạ lệnh ban phát cho mỗi hai cân. Dân chúng lượt lĩnh nhận xong xuôi tản . Tuy nhiên, một hạ nhân kề tai nhắc khẽ: "Đây mới chỉ là nhóm đầu tiên, ngày mai lẽ còn nhóm thứ hai tìm đến."
Hoàng Lục ngẩn , thốt nên lời.
Sau vài ngày ban phát lương thực, Hoàng Lục dần dà nhận lừa gạt: việc phiền toái ở huyện Quận Thượng đều đẩy về phía họ, trong khi bản chẳng thu chút lợi lộc nào. Bọn họ thiếu nhân sự, thiếu tài chính, lương thực cứ chia mà ban phát, thậm chí ngay cả cơm ăn mỗi ngày cũng tự móc tiền túi mua!