Vừa bước khỏi tiểu viện, sắc mặt Hoàng Lục tức khắc hóa băng giá. Trâu Hùng bên cạnh bèn cất lời hỏi: "Tại buông tha bọn chúng dễ dàng như ? Đáng lý cho bọn chúng một bài học thích đáng mới chứ! Ta còn trông thấy vài tiểu cô nương dung mạo tú lệ, nếu thể triệu đến hầu rượu bên cạnh thì còn gì bằng!"
Liêu Quang cũng phụ họa theo: "Ngay cả một hoa lâu dáng ở huyện cũng chẳng ."
Hoàng Lục liếc xéo một cái: "Muốn nữ tử? Cứ kiên nhẫn vài ngày, đợi tìm hiểu tình hình xong thì sợ gì , tạm thời cứ giữ kín chuyện mà hành sự ."
Nhóm tiếp tục dạo quanh huyện thành, nơi nào cũng bắt gặp xưởng may áo bông, xưởng lương khô, chuồng heo, gia cầm... tất cả đều trông nom kỹ lưỡng, quy củ.
Đi qua cả một ngày dài, Hoàng Lục nhận trong huyện ai ai cũng tất bật, song rõ nguồn lương thảo từ mà . Hắn trầm ngâm, tự nhủ: "Chẳng kho lương còn đủ lương thảo chăng? Ngày mai chúng sẽ kiểm tra."
Trâu Hùng liền : "Đại nhân, chi bằng giờ chúng hãy dùng bữa ."
Mèo Dịch Truyện
Hoàng Lục truyền lệnh cho kẻ hầu chuẩn cơm nước. Chẳng mấy chốc, bàn ăn dọn soạn xong xuôi: một đĩa rau luộc, một bát canh củ cải thêm chút thịt băm, một đĩa dưa muối và một đĩa gà hầm khoai tây. Tất cả đều là những món thanh đạm, sơ sài.
Nhìn bữa ăn , Hoàng Lục cùng đám tùy tùng ngỡ ngàng: "Chẳng lẽ sự nhầm lẫn nào đây? Đây là bữa ăn dành cho ai?"
Hạ nhân đáp: "Bẩm đại nhân, hiện giờ phòng bếp phủ nha chỉ còn những thứ thôi, phần thịt gà là thức ăn còn từ bữa ."
Hoàng Lục cau mày: "Nếu còn, ngoài mua sắm?"
Hạ nhân khẽ thở dài một tiếng, nhỏ giọng đáp: "Đại nhân, phủ nha còn chút bạc nào."
Hoàng Lục chưng hửng: "Không tiền ư?! Vậy đây, phủ nha lấy gì để đương đầu với giặc giã? Huống hồ, tiền may áo bông là do ai chi trả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-778.html.]
"Bẩm đại nhân, đây Kiều phu nhân là chi trả, thứ do Kiều gia quản lý đều nhờ cậy bạc của vị phu nhân ."
"Vậy tiền của huyện lệnh hết ? Chẳng lẽ còn dù chỉ một chút nào?"
"Bẩm, vị huyện lệnh khi bỏ trốn mang theo tất cả của cải ." Hạ nhân cúi đầu, khẽ thầm thì. "Nếu nhờ Kiều gia, lẽ phủ nha sớm hoang tàn đổ nát."
Nhóm Hoàng Lục xong mà tức giận đến nghẹn lời. Bọn họ vị huyện lệnh đây bỏ trốn, song ngờ tham lam đến mức cuỗm sạch sành sanh thứ!
Bất đắc dĩ, Hoàng Lục đành rút bạc nhận từ chủ quán sáng nay, hạ lệnh cho hạ nhân: "Mau mua thêm thức ăn và vài bình hảo tửu mang về đây!"
"Vâng!"
Khi hạ nhân sắm sửa, nhóm Hoàng Lục bàn thức ăn đạm bạc bàn. Với dân thường, thì bữa ăn là một bữa ăn thịnh soạn, nhưng với những quen sống xa hoa, nhung lụa như bọn họ, thì đây quả thực là cảnh tượng từng kinh qua.
Liêu Quang thì thầm: "Đại nhân, chẳng lẽ đại nhân tin lời kẻ hạ nhân rằng phủ nha thật sự chẳng còn đồng nào ? Nếu tiền, lấy gì để chiêu binh mãi mã, đương đầu với giặc giã? Hôm nay tiểu nhân thấy xưởng may áo bông may vá tinh xảo, chẳng lẽ tất cả chi phí đều do Kiều gia bỏ ? Kiều gia thể giàu đến nhường ?"
tất nhiên thể chỉ Kiều gia gánh vác. Các phú hộ trong huyện đều Kiều Triều ép buộc đóng góp. Ai kháng lệnh, lập tức c.h.é.m đầu thị chúng. Ai nấy đều tuân lệnh, bởi lẽ chẳng ai chuốc lấy kết cục như Phùng Thiết Hùng, hành hình ngay cổng thành.
"Phủ nha đây do Kiều Tam quản, cũng là Kiều gia. Lẽ nào chính cuỗm hết bạc chăng? Thảo nào dễ dàng nhường vị trí đến ."
Luận điệu xem chừng lý, nên Hoàng Lục gật gù tán đồng: "Được thôi, ngày mai chúng sẽ đến kho lúa tra xét. Rồi sẽ đích đến Kiều phủ gặp Kiều phu nhân một chuyến!" Hắn thầm nghĩ, quân doanh quân lính canh gác nghiêm ngặt, chi bằng tạm thời tránh xa chốn đó. Dẫu Kiều Triều cũng chẳng ở nhà, Kiều gia ắt sẽ gì !