Đoàn quân gấp rút hành trình, đầu tiên xa nhà nên A Sơ vô cùng phấn khởi, đường thấy một con bướm nhỏ cũng thể bàn tán mãi thôi. Khi dừng chân dùng bữa trưa, bên cạnh bếp lửa, Kiều Triều đưa cho A Sơ một cái bánh ngô: "Mau dùng bữa , lẽ đây sẽ là bữa ngon lành nhất mà con hưởng thụ đấy."
A Sơ ngạc nhiên: "... Chẳng lẽ thảm khốc đến ?"
Kiều Triều khẽ , hồi tưởng : "Trước , lúc mới quân ngũ, ăn man thầu khô cứng đen sì, nước lã cũng khó nuốt trôi. Trời thì lạnh buốt, bụng thì đói meo, nếu nghĩ đến việc trở về gặp nương tử và nhi tử, suýt chút nữa từ bỏ."
A Sơ , nét mặt trở nên kiên nghị cương quyết: "Phụ , nhi tử sẽ nỗ lực học hỏi binh pháp."
Kiều Triều vỗ vai nhi tử: "Dùng bữa xong hãy nghỉ ngơi chốc lát, về sẽ chẳng còn nhiều thời gian để ngơi nghỉ ."
"Nhi tử rõ."
Họ hành quân ngừng nghỉ suốt đêm, đến đêm hôm thì tới Châu Dao huyện. Binh lính trong thành tiếng động thì đề cao cảnh giác, ngỡ địch tập kích.
"Kẻ nào bên đó?"
Mèo Dịch Truyện
Kiều Triều cất giọng đáp lời: "Ta là tướng quân tiên phong Hoài Dương Vương đích sắc phong, đến đây để tiếp quản Châu Dao huyện!" Nói xong, Kiều Triều giương cao lệnh bài. Trên tường thành, quân lính giương cao đuốc lửa, cẩn trọng soi xét, quả nhiên xác nhận đó chính là lệnh bài của Hoài Dương Vương.
"Mau mau mở cửa thành!"
Khi cửa thành mở , Kiều Triều dẫn quân thành. Huyện lệnh của Châu Dao huyện kinh động tỉnh giấc, thuộc hạ bẩm báo: "Tướng quân tiên phong đến, là Hoài Dương Vương đích sắc phong, đặc biệt tới đây tiếp quản binh mã trấn giữ Châu Dao huyện. Đại nhân thăng đường yết kiến chăng?"
"Được, lập tức thăng đường nghênh đón. mà Hoài Dương Vương phái ai đến đây trong đêm khuya tĩnh mịch thế ?"
Chờ huyện lệnh Trần An chỉnh tề y phục tới nha môn, thấy Kiều Triều đoan tọa phẩm . Vừa bước , Trần An tiếp xúc với ánh mắt uy nghiêm như kiếm của Kiều Triều, khiến chân ông như nhũn , ngỡ đang đối diện với một bậc đế vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-771.html.]
Ông khó nhọc nuốt khan, cung kính khom : "Bái kiến tướng quân."
Kiều Triều khẽ gật đầu: "Trần huyện lệnh lên . Phiền ngài bẩm báo tường tận về tình hình binh lực, địa hình bố trí cùng lương thảo của Châu Dao huyện."
Trần An ngập ngừng đáp lời: "À... tướng quân mới đến, đêm cũng khuya, chẳng tướng quân nghỉ ngơi chăng?"
Kiều Triều lắc đầu: "Không cần, cứ thế mà trình bày ngay ."
Trần An ngần ngại: "Tư liệu khá nhiều, hạ quan cần sai chỉnh lý một phen. Sáng mai, khi huyện thừa đại nhân mặt, chúng hạ quan sẽ bẩm báo đầy đủ lên tướng quân. Tướng quân thấy thế nào?"
Kiều Triều thâm trầm ông hồi lâu, khiến Trần An mồ hôi lạnh toát ướt đẫm lưng áo. Cuối cùng, Kiều Triều dậy: "Nếu , sáng mai yết kiến. Trần huyện lệnh hãy nhớ kỹ, sẽ chờ đợi."
"Vâng, !" Trần An lau lớp mồ hôi trán, lòng sợ hãi khôn nguôi, chẳng hiểu vì cảm thấy e ngại Kiều Triều đến thế. Nghe đồn vị tướng vốn xuất là nông phu mà thành, nhưng khí thế bàng bạc, áp đảo đến . Thảo nào thể đánh bại Phùng Thiết Hùng.
Kiều Triều dẫn thuộc hạ về nghỉ ngơi, trong lòng nắm rõ Trần An – một kẻ hữu danh vô thực, chẳng thiết màng chính sự, qua quan viên liêm chính, tài cán.
A Sơ nhận xét: "Phụ , vị huyện lệnh quả là quá đỗi vô dụng."
Kiều Triều gật đầu: "Hắn càng vô dụng, càng dễ để chúng thao túng."
"Phụ đúng!"
Sau khi Kiều Triều rời , Trần An lập tức truyền lệnh các quan viên tề tựu tại huyện nha, khẩn trương chỉnh lý công văn. Y cảm thấy phiền toái vô cùng, chẳng hiểu vì lẽ gì Hoài Dương Vương tin tưởng rằng Nam Dương Vương sẽ tấn công Châu Dao huyện mà phái tới nhúng tay chính sự chốn . Chốn đất đai cằn cỗi, bách tính khốn khó, liệu đáng để Nam Dương Vương ngấp nghé? Nếu thực sự tấn công, y chỉ cần cứ thế đầu hàng là . Đánh ư? Sao thể kháng cự nổi? Cả huyện chỉ dăm ba trăm binh .