Như Họa rõ tiểu cô nương chính là A Đóa, con gái của tam phu nhân. Mỗi khi nàng chểnh mảng công việc hoặc định bắt chuyện, A Đóa sẽ tức khắc chạy bẩm báo, cho bất kỳ ai đến gần nàng , khiến Như Họa chẳng thể chuyện với ai.
Đã đến đây lâu như mà nàng vẫn gặp Kiều Triều. Nàng thậm chí còn dùng tiền hối lộ tiểu nha để tung tích của , nhưng Kiều Triều bận rộn tối mặt tối mũi, chẳng khi nào về phủ, còn nàng thì bận việc, một khắc rảnh rỗi.
Sau một dạo, Như Họa cảm thấy thể chịu đựng thêm nữa. Làm việc liên miên khiến đôi tay nàng trở nên thô ráp, mỗi ngày ăn uống chỉ rau dưa đạm bạc, quả thật khốn khổ vô cùng.
Sáng nay, nàng bộ "bà dì" ghé thăm, than rằng thể khỏe để tránh việc. Mạn Châu một nữ nhân trong thời gian khó chịu, nên dặn nấu nước đường đỏ cho nàng , bảo nàng nghỉ ngơi một hôm.
Chờ Mạn Châu khuất bóng, trong sân vắng lặng còn ai, Như Họa liền sai tiểu nha dò hỏi tung tích của Kiều Triều.
Mèo Dịch Truyện
"Đại nhân hiện đang ở hậu viện, mà hình như hôm nay phu nhân cũng ở nhà."
Nghe , mắt Như Họa chợt bừng sáng, "Thật quá! Mau chuẩn canh, sẽ đích mang đến cho đại nhân."
"Vâng, thưa cô nương."
Kiều Triều đang xem lệnh truyền tin khẩn từ Hoài Dương Vương, bất ngờ nhận yêu cầu điều binh chi viện cho huyện Dao Châu. Lệnh xuất phát ngay sáng mai, cách từ huyện Thương Quận đến huyện Dao Châu tuy quá xa, chỉ vỏn vẹn ba bốn ngày đường bộ, thậm chí nếu dốc sức hành quân đêm ngày cũng thể đến trong hai ngày. Song, tình hình bên đó rõ ràng, mà lệnh điều động quá đỗi gấp gáp, khiến Kiều Triều trong lòng thầm bực bội. Hắn liền quát lớn ngoài: "Kiều Lực! Mau gọi phu nhân về ngay, triệu tập Uất Trì Thịnh, Hồ lão đại, trưởng của tam phu nhân, cùng Lưu Đại Ngưu, Trần Thanh Thủy... tất thảy bọn họ đến đây!"
"Dạ, đại nhân." Kiều Lực khuất bóng, ngoài cửa bỗng vọng tiếng gõ. Kiều Triều ngỡ Chân Nguyệt về, bèn dậy mở cửa. Song, mắt là Như Họa tươi rạng rỡ, tay bưng một bát canh đưa tới: "Đại nhân, là ." Lập tức, bản năng cảnh giác trong Kiều Triều trỗi dậy. Hắn một lời, giơ chân đá mạnh một cước! "A!" Như Họa hất văng giữa sân, bát canh tay "loảng xoảng" một tiếng, vỡ tan tành mặt đất.
Nghe thấy tiếng động, đám gia nhân liền chạy đến: "Đại nhân, chuyện gì ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-767.html.]
Kiều Triều chỉ thẳng Như Họa, giọng lạnh lùng lệnh: "Ai cho phép nàng đây? Mau đem giam đại lao!"
"Rõ!"
Ngay đó, Như Họa phun một ngụm m.á.u tươi, ngã quỵ xuống bất tỉnh nhân sự. Nàng vốn chỉ thử đôi chút diễm tình, nào ngờ chuốc lấy kết cục thảm hại đến nhường !
Khi Chân Nguyệt trở về, chuyện liền bảo: "Gọi đại phu đến xem qua, nếu khỏe thì cho nàng ngục việc."
"Vâng, phu nhân."
Chân Nguyệt bước phòng, hỏi: "Có chuyện gì mà gọi hồi phủ gấp gáp ?"
Kiều Triều dậy, tiến nắm tay nàng kéo xuống, gương mặt đầy vẻ oan ức: "Mới nãy suýt kẻ khác càn."
Chân Nguyệt bật , vỗ nhẹ mặt : "Chớ giả vờ. Ta chỉ bằng một cước đá nàng văng ngoài sân. Ta sai xem xét vết thương của nàng, đó sẽ tống lao dịch. Thôi, gác chuyện đó qua một bên. Huynh gọi về việc gì?"
Kiều Triều đáp: "Đợi một chút, chờ Hồ lão đại và đến đủ ."
Lúc , Kiều Lực trở , thông báo: "Đại nhân, chư vị tập trung tại sảnh ngoài."
"Được, . Ta sẽ ngay." Kiều Triều cùng Chân Nguyệt bước sảnh, nơi tề tựu đông đủ. Kiều Triều đưa từng xem lệnh truyền, Hồ lão đại vốn dốt chữ, bên cạnh rõ từng câu từng chữ, ai nấy đều kinh ngạc về phía Kiều Triều, trăm miệng một lời thốt lên.