Kiều Triều tường thuật về những khó khăn thiếu thốn của huyện Thương Quận, như thiếu thốn dược liệu, quân binh thương thuốc thang chữa trị, lương thực dần cạn kiệt, bổng lộc cũng chẳng đủ đầy. Cuối cùng, nhấn mạnh: "Chẳng phủ thành thể viện trợ cho huyện Thương Quận một phần chăng?"
Phạm Hứa Dương:... Tên tiểu tử , là đến để vòi vĩnh vật tư .
Phạm Hứa Dương chỉ khẽ : "Hiện giờ tình thế khó khăn, phủ thành cũng trong cảnh thiếu thốn." Kẻ thiếu, thiếu, nơi nào cũng thiếu cả.
Kiều Triều điềm tĩnh đáp: "Huyện Thương Quận trấn giữ tiền tuyến, nếu tài nguyên đủ, khi quân địch tấn công, e rằng phủ thành cũng sẽ khó tránh khỏi hiểm nguy." Ý tứ như hỏi, tài nguyên lẽ nào nên ưu tiên cho nơi hiểm yếu ?
Phạm Hứa Dương mỉm tránh né: "Điều cần lệnh từ Hoài Dương Vương."
Dù hy vọng sẽ chi viện ngay lập tức, nhưng Kiều Triều vẫn cẩn trọng tường thuật tình hình để đối phương hiểu rõ thực tế.
Trong khi đó, Hoài Dương Vương vẫn đang chè chén vui vầy bên các mỹ nữ ở hậu viện. Cơ Sơn sớm báo về việc Kiều Triều đến, nhưng Hoài Dương Vương lập tức tiếp kiến, cứ thế tiếp tục vui chơi cho đến khi đêm xuống mới ban lệnh: "Bảo nghỉ ngơi, ngày mai gặp mặt."
Cơ Sơn nhận lệnh, khi về trình báo, Hoài Dương Vương hỏi: "Ngươi thấy Kiều Triều thế nào?"
Cơ Sơn đáp: "Chẳng thấy điều gì hơn , cũng giống một kẻ võ dũng cao cường. E rằng chỉ dẫn bởi khác."
Hoài Dương Vương hỏi thêm: "Có gì thể uy h.i.ế.p ?"
Cơ Sơn cẩn trọng đáp: "Trong nhà nhiều , là đầu gia đình, hai bậc lão nhân, phía hai đều lập gia thất, và một thê tử cùng hài tử, dường như yêu thương."
Hoài Dương Vương gật đầu, hài lòng vì nắm nhược điểm của đối phương, đoạn : "Tốt, ngươi lui nghỉ ngơi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-756.html.]
Về phần Kiều Triều, tin chờ đến mai mới diện kiến, vẫn giữ vẻ bình thản, đáp: "Vậy sáng mai sẽ qua."
Phạm Hứa Dương sai sắp xếp. Một vị thủ hạ bên cạnh Phạm Hứa Dương : "Hoài Dương Vương như chẳng phần ? nét mặt vị dường như chút giận dữ, tin đến mang theo hai trăm tinh binh tinh nhuệ."
Phạm Hứa Dương trầm ngâm: "Hai trăm tinh binh ? Nếu Hoài Dương Vương coi khinh , e rằng hẳn sẽ hối hận. Trước mắt chúng cần nhúng tay , dù chuyện cũng chẳng can hệ gì tới ."
Lão Phạm Hứa Dương tuy là Tri châu đại nhân, do đích Hoàng đế khâm điểm, vốn dĩ chẳng liên quan gì tới Hoài Dương Vương hiện tại. Thế nhưng, Hoài Dương Vương những chẳng thẳng tay diệt trừ lão, trái còn ưu ái, giúp lão tiếp tục giữ chức vị . Rõ ràng là bởi vì thấy lão năng lực, mượn thế lực của lão mà thôi.
Rốt cuộc Phạm gia ở Giang Nam cũng là một đại gia tộc tiếng, nếu đạt sự ủng hộ của đại gia tộc , ắt sẽ lợi cho việc tranh giành ngôi vị.
"Dạ."
Kiều Triều rời khỏi Phạm phủ. Sau khi nghỉ ngơi đôi chút, liền ngoài dạo. Dù lúc là buổi tối nhưng phố vẫn tấp nập qua .
Kiều Triều tùy ý ngắm đôi chút, dù kẻ đang bám theo, cũng chẳng bận tâm, chỉ thong thả ngó nghiêng đây đó, thậm chí còn ghé một tiệm trang sức mua một cây trâm.
Sau khi dạo một lúc, Kiều Triều liền trở về. Kẻ theo dõi cũng trở về bẩm báo.
Sáng hôm , Kiều Triều đến Phạm phủ và cuối cùng cũng gặp Hoài Dương Vương: "Bái kiến Hoài Dương Vương."
Mèo Dịch Truyện
"Đứng dậy , dậy ." Hoài Dương Vương lớn, đánh giá kỹ Kiều Triều tỏ vẻ hài lòng: "Kiều Đại nhân ngươi đúng là tuổi trẻ tài cao, công lớn tiêu diệt Phùng Thiết Hùng, quả là dụng binh như thần!"