Nghe tin, sắc mặt Chân Nguyệt chợt trắng bệch, nàng thở hắt một sâu lập tức lệnh: "Huy động tất cả trong nhà lên đường ngay! Mau chóng lên!"
Hồ lão đại đáp: "Ta sẽ thông báo cho các hộ gia đình khác!"
Trong khi đó, tại huyện thành, Kiều Triều điểm duyệt binh lực, nhưng phát hiện ít kẻ đào tẩu. Một vài tên khác còn toan bỏ trốn, Kiều Triều liền rút kiếm, c.h.é.m bay đầu một tên phản bội ngay tại chỗ, m.á.u tươi văng tung tóe lên mặt , quát vang: "Kẻ nào dám tháo chạy, kết cục sẽ như tên !"
Chẳng một ai dám lay động, bộ đều câm như hến, còn dám mạo hiểm càn.
Mèo Dịch Truyện
Sau khi định tình hình, Kiều Triều giữ chặt Uất Trì Thịnh để cùng thương nghị đối sách. Uất Trì Thịnh thì đầu hàng, nhưng một chủ bộ khác bỗng dưng cất lời: "Không thể đầu hàng! Huyện Đài Khê quy phục Nam Dương vương xong, lập tức cướp bóc và tàn phá, bọn chúng thành là thảm sát dân chúng. Nếu chúng chịu hàng, tất cả sẽ g.i.ế.c sạch!"
Kiều Triều chẳng tường tận về Nam Dương vương, nhưng nếu một Vương gia thực sự cai trị bằng bạo ngược như thì khó lòng đắc nhân tâm. Phương án tháo chạy cũng chẳng khả thi, phía còn quân của Trấn Bắc vương, thế nên họ buộc tử thủ nơi .
Kiều Triều bắt đầu thăm dò về lực lượng của Nam Dương vương. Sau khi tìm hiểu mới , họ chỉ mang theo một ngàn binh mã nhưng vẫn dễ dàng đánh tan tác binh sĩ nơi . "Một ngàn quân... Vậy bên hiện bao nhiêu?"
Uất Trì Thịnh đáp: "Ước chừng hơn ba trăm."
Kiều Triều khẽ nhíu mày trầm ngâm, nếu tính gộp thêm quân từ các thôn, tổng cộng cũng chỉ năm sáu trăm , chủ yếu dốc sức cố thủ cửa thành. Sau một hồi trầm tư, bắt đầu lập mưu tính kế phòng thủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-748.html.]
Nửa tháng là thời gian cấp tốc chuẩn . Chân Nguyệt dẫn theo trong thôn vận chuyển tất cả khí giới tự tạo và phần lớn lương thực về huyện nha. Kiều Triều bố trí một trung thành để giao phó trọng trách, ai nấy vất vả đến quên ăn quên ngủ. Chân Nguyệt phụ trách việc kiểm đếm lương thực, ngân lượng, vật tư, đồng thời sắp xếp công việc cho chúng phụ nhân.
Những kẻ kháng lệnh tuân đều xử phạt ngay lập tức. Một , Chân Nguyệt chút do dự, một mũi tên đoạt mạng một kẻ phản kháng: "Lúc , kẻ nào dám trái lệnh, lập tức xuống địa ngục!" Nói xong, ánh mắt nàng lạnh lùng như một sát tinh.
Dù lòng chỉ ước mong cuộc sống an cấy cày, nhưng thiên mệnh chẳng cho phép nàng hưởng thái bình. Nguyện vọng nhỏ bé là cơm no áo ấm mà cũng chẳng thể thành hiện thực, thì nàng tuyệt khoan thứ.
Uất Trì Thịnh tin Chân Nguyệt phóng tiễn mà kinh hãi tột độ. Hắn thầm nghĩ, cặp phu thê nhà quả là những quyết đoán và khắc nghiệt. Đặc biệt, nét chữ và cách Kiều Triều sắp xếp phòng , chẳng khỏi ngỡ ngàng vì một xuất nông dân tài trí xuất chúng đến thế? Thậm chí chữ còn hơn cả nét bút của chính a. Hắn từng đỗ đạt khoa cử!
Chậc chậc! Phàm kẻ thể nên đại sự đều là thiên tài!
Vài ngày , một ngàn quân của Nam Dương vương tiến đến cổng thành huyện Thương Quận. Kiều Triều dẫn quân tường thành chờ đợi.
Kẻ thống lĩnh một ngàn quân là Phùng Thiết Hùng. Vốn dĩ là một đầu lĩnh thổ phỉ, Nam Dương vương bên chiêu mộ và thu nạp, đó đánh hạ vài huyện thành. Hắn là kẻ tàn bạo, mỗi thành đều bắt đầu thảm sát, hãm h.i.ế.p phụ nữ, cướp của phóng hỏa. Bọn binh lính của cũng là lũ giặc cướp, chút kiêng nể.
Nhờ lời kể của Uất Trì Thịnh, Kiều Triều nắm rõ chân tướng của Phùng Thiết Hùng, bởi quyết khuất phục. Nếu kẻ cầm quân là một danh tướng chính trực, Kiều Triều sớm nguyện ý hạ đầu hàng. với tình hình , chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chống trả. Từ khi chiến tranh loạn lạc bắt đầu, những tháng ngày cấy cày, săn b.ắ.n và sống an nhàn mãi mãi chẳng còn trong tầm với.