"Thôn của các ngươi đông , như thế chẳng công bằng."
Kiều Triều ung dung đáp lời: "Nếu chư vị lòng, thì mỗi thôn cứ tự quản lý thôn của ." Kỳ thực, cũng chẳng quản, càng đông , đôi khi càng thêm loạn lạc.
Hồ lão đại đồng ý: " ! Vậy thì mỗi thôn tự quản thôn của ."
Các thôn khác , cuối cùng ai thống nhất , cuộc họp cũng vì thế mà nhanh chóng giải tán.
Về đến nhà, Kiều Nhị tức khí : "Đại ca giúp họ mà họ còn chẳng cảm tạ!"
Kiều Triều: "Họ tin là lẽ thường. Họ nào bản lĩnh của . Không , chúng cứ chuẩn phòng trong thôn, sẽ bàn với Hồ lão đại. Các ngươi cũng cùng hiệp lực."
"Được."
Chẳng đến vài ngày , thôn Đại Tây bên cạnh liền xảy huyết án. Một nhóm lánh nạn đột nhập một nhà trong thôn, sát hại cả gia đình cướp bóc sạch sành sanh đồ đạc.
Thôn dân thấy tiếng la hét, chạy đến nhưng quá muộn, cả gia đình đều c.h.ế.t thảm.
Ngày hôm , tin tức truyền khiến cả vùng đều kinh hồn bạt vía.
Chân Nguyệt : "Trước đây Hồ lão đại chẳng khuyên rằng tình hình hiện tại hiểm nguy, cần cảnh giác hơn, nhất là ban đêm cắt cử tuần tra ?"
Kiều Triều lắc đầu: "Có lẽ họ chỉ cho , chẳng đặt trong tâm."
Mèo Dịch Truyện
A Sơ: "Đáng , chịu lời, còn chúng đông bầu chẳng công bằng. Về chẳng còn nên trò trống gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-734.html.]
Chân Nguyệt khẽ vỗ A Sơ, nhắc nhở: "Sao thể như ! Không ai cũng tỏ tường phụ con. Bảo họ phó thác niềm tin nơi kẻ lạ, há dễ dàng gì."
A Sơ: " nhà xưa nay vẫn thường buôn bán trao đổi vật phẩm với các thôn xung quanh. Họ thu lợi từ chúng , hẳn hiểu rõ tình cảnh gia đình, tin phụ ?"
Chân Nguyệt: "Đó là sự giao thương, khác hẳn chuyện đối đầu với cường khấu. Phó thác tính mạng cho quen chắc chắn khiến họ cảm thấy yên lòng hơn. Nếu phụ con điều hành, tất cả tài sản, đồng ruộng đều sẽ do phụ con an bài, đây là điều khiến kiêng kị."
A Sơ cúi đầu: "Thôi ." Nhi tử dần trưởng thành và nhận cha nương khác biệt so với những khác. Phụ là tài giỏi, tinh thông võ nghệ, nương cũng kém, b.ắ.n tên bao giờ chệch mục tiêu. Người rằng cha nương đều tự luyện thành, từ những nông dân thuần phác mà trở nên tài ba.
A Sơ vô cùng tự hào về hai , cảm thấy chỉ cần cha nương kề cận, chẳng hiểm nguy nào thể vượt qua!
Việc khiến các thôn khác tức khắc cảnh giác, mỗi thôn đều cắt cử tuần tra ban đêm. Tuy nhiên, vẫn chẳng ý về việc phân công tuần tra, trong đó cũng một phần liên đới đến địa phận Kiều gia.
Qua thêm vài đêm nữa, Kiều Triều đang ôm Chân Nguyệt say giấc, bỗng thanh âm hốt hoảng vang vọng từ ngoài cửa. Là tiếng của Kiều Lực: "Mọi ! Phát sinh biến cố ! Có cường đạo!"
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên liên hồi. Kiều Triều chợt bật dậy, vội vã khoác y phục nhanh chóng xông thẳng ngoài. Kiều Lực thấy liền bẩm báo tình hình: "Cường đạo đang hoành hành tại Đại Bắc thôn, kẻ chạy đến cầu cứu!"
Kiều Triều lệnh: "Hiệu triệu nhân sự, thủ sẵn binh khí, theo !"
"Vâng!"
A Sơ cũng vội vã chạy theo, nhưng Chân Nguyệt nán , vì trong nhà còn cần nàng an bài sự.
Bên ngoài, Hồ lão đại chực sẵn, chĩa đuốc tề tựu ở cửa thôn. Khi Kiều Triều cưỡi ngựa phi đến, Hồ lão đại vội vã tiến lên hỏi: "Kiều Đại, chúng nên xuất binh chăng?"