Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 719

Cập nhật lúc: 2025-09-26 07:39:07
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiền thị lo lắng: " nếu bán thì ?"

 

Kiều Nhị trấn an thê tử: "Ta sẽ hạ giá, bán tống bán tháo thêm mấy ngày hồi hương. Nàng cứ đưa hài tử về , mai Nhị Trụ sẽ đến đón , sẽ trở về ."

 

"Được, để về thu xếp đồ đạc . Ta sẽ sang hỏi tam về cùng . Đừng quên trông chừng đám hài tử giúp , nhất định chớ để chúng ngoài."

 

Kiều Nhị đáp: "Yên tâm, sẽ nhờ Đại Hữu canh giữ lũ hài tử."

 

Ngày hôm , Chân Nguyệt thấy Tiền thị và Mạn Châu dẫn theo đám hài tử trở về, mang theo mấy xe hành lý chất đầy.

 

Chân Nguyệt hỏi: "Các về sớm thế?"

 

Tiền thị đặt hài tử xuống đáp: "Đại tẩu! Trong huyện thành bây giờ nhiều nạn dân từ phương Bắc kéo đến, lòng bất an quá đỗi nên đành đưa lũ trẻ về ."

 

Kiều Triều hỏi: "Nhị và tam ?"

 

Tiền thị trả lời: "Họ vẫn còn ở bán nốt hàng trong cửa tiệm, rằng vài ngày nữa sẽ hồi hương."

 

Chân Nguyệt gật đầu: "Nữ nhân và hài tử dễ sa hiểm cảnh hơn. Khi loạn lạc nổi lên, đáng sợ nhất là đám hài tử bắt cóc. Mau nhà thôi."

 

A Đóa thấy nương và về, vội chạy tới hỏi: "Nương! Người và trở về ư? Phụ ?"

 

Mèo Dịch Truyện

Mạn Châu đáp: "Phụ con sẽ trở về ít ngày nữa."

 

"Vâng."

 

Sau khi nghỉ ngơi, Tiền thị đến tìm Chân Nguyệt để trò chuyện: "Đại tẩu, lo tái diễn cảnh loạn lạc như mấy năm . Nhà nên chuẩn thêm vật dụng cần thiết ?"

 

rằng trong thôn nhiều đổi, canh giữ cổng thôn, nhưng Tiền thị vẫn nơm nớp lo lắng, vì thôn của họ nhỏ bé, e rằng thể chống quá nhiều tai ương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-719.html.]

 

Chân Nguyệt đáp: "Những gì cần chuẩn thì liệu tính sẵn sàng. Nếu biến cố gì thì cũng chẳng thể nào tránh khỏi."

 

Tiền thị nhỏ: "Ta vẫn sợ lắm." Lũ hài tử của nàng còn nhỏ dại.

 

Chân Nguyệt khẽ : "Chúng liệu hết sức , còn phó thác cho ý trời. So với , bây giờ tình thế khả quan hơn bội phần. Chúng vượt qua một , chắc chắn sẽ vượt qua nữa."

 

Tiền thị gật đầu: "Cũng ."

 

Khi trở về nhà, Tiền thị cảm thấy yên tâm hơn khi thấy Kiều Triều dẫn hạ nhân rèn luyện võ nghệ mỗi ngày. Tâm trạng nàng cũng nhờ đó mà vơi nỗi bất an.

 

Kiều Nhị treo bảng "Đại hạ giá" cửa tiệm, thông báo rằng hàng hóa sẽ bán hạ giá cho đến khi cạn hàng. Ngay lập tức, nhiều kéo đến mua sắm tấp nập. Một khách nhân thắc mắc: "Kiều lão bản, tại giảm giá ? Không lẽ đồ sắp hỏng ư?"

 

Kiều Nhị xua tay đáp: "Không , tất cả đều là hàng mới. Ta chỉ định tạm đóng cửa quán một thời gian để hồi hương, nên bán hết hàng ."

 

Người khác hỏi: "A? Ngươi định ngừng kinh doanh ? Nếu ngươi đóng cửa, chúng mua rau củ ngon ở đây?"

 

Kiều Nhị đáp: "Ngoài cửa tiệm của , các vị thể ghé thăm những nơi khác cũng mà. Nhà còn ít rau khô, nếu các vị thì mua thêm một ít. Rau khô thể để lâu mà vẫn giữ nguyên vị thơm ngon."

 

Người khách gật đầu: "Cũng đúng, cho một ít."

 

Khách nhân tò mò hỏi tiếp: "Sao tự dưng về quê ?"

 

Kiều Nhị giải thích: "Thấy từ phương Bắc chạy loạn kéo đến ngày một đông, lòng lấy bất an nên hồi hương lánh nạn cho an ."

 

Nghe , một bật : "Kiều lão bản, ngờ ngươi yếu bóng vía như . Phương Bắc chiến loạn, chứ nơi chuyện gì đáng sợ? Xa xắm xa xăm mà!"

 

" đó, gì đáng lo sợ chứ."

 

Kiều Nhị khẽ nhún vai: "Ta thì vẫn sợ. Nhớ mấy năm , khi phủ An Bình gặp nạn châu chấu, tình cảnh khi đó thảm khốc lắm. Ta trải qua , nên bây giờ thấy đông hoảng sợ."

Loading...