Không lâu , vùng An Bình dần quy thuận Nhị hoàng tử. Nam Bắc chia phe đối lập, tình thế căng thẳng kéo dài suốt nửa năm trời.
Tại thôn Đại Nam, thứ đổi nhiều. Thôn bao quanh bởi tường đá, và cổng thôn luôn canh giữ mỗi ngày. Hồ lão đại cũng dẫn dắt dân làng luyện tập thường xuyên. Phần lớn đất đai trong thôn đều trồng lương thực, chỉ một phần nhỏ dùng để trồng rau.
Kiều Triều lúc đang bàn tính với Chân Nguyệt về việc đào một hầm chứa lương thực núi Háo Tử.
Chân Nguyệt : "Nếu thì đào lớn một chút, hơn nữa mỗi ngày canh gác."
Kiều Triều đáp: "Ta sẽ xem xét đào một cửa hầm nhỏ hướng về phía núi, chỉ cần lối đủ kín đáo."
Chân Nguyệt: " sợ chuột sẽ phá hoại."
Kiều Triều: "Chúng sẽ đặt bẫy chuột. Bên trong thể lát thêm gạch để bảo vệ."
Chân Nguyệt suy tư: " liệu ngốn quá nhiều tiền bạc chăng?" Dù mấy năm nay nhà họ kiếm chút tiền, nhưng cũng thể so với nhà giàu .
Kiều Triều: "Không , sẽ dẫn hạ nhân từ từ đào. Xưởng nước tương hiện tại mấy bận rộn, họ thể phụ giúp một tay."
"Được."
Hiện tại, xưởng nước tương của Kiều gia chủ yếu cung cấp hàng hóa cho cửa hàng trong huyện thành của họ, còn những đơn hàng lớn hơn đều từ chối. Hơn nữa, các thương nhân cũng dám lên phương Bắc vì tình hình quá nguy hiểm, việc ăn buôn bán cũng khó khăn hơn nhiều.
Hoàng đế cuối cùng cũng băng hà một thời gian lâm trọng bệnh, cả nước tạm ngưng hỷ sự, nhà nhà phủ cờ trắng báo tang. Kiều gia cũng ngoại lệ, còn ăn chay ba ngày theo lệnh triều đình. Khi tin tức loan đến, Kiều gia lập tức treo cờ trắng, cử hành nghi lễ tam quỳ cửu khấu cửa nhà.
Bữa tối hôm chỉ món chay, ngay cả nước canh mặn cũng . Cả gia đình quanh mâm cơm, ăn uống mà ai nấy đều cảm thấy đắng ngắt. Kiều Trần thị gắp thức ăn cho các tôn tử, đoạn thúc giục: "Mau ăn , ăn ít ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-718.html.]
A Trọng mếu máo: "... Nãi nãi, con thể nuốt trôi."
A Sơ bĩu môi: "Con ăn thịt!"
Chân Nguyệt liếc một lượt, nghiêm giọng: "Mau ăn ! Ai còn ăn thịt, liền cho một gậy mà "ăn" đây! Các con hôm nay là ngày gì ư?"
Không ai dám thêm lời nào, tất thảy đều vội vàng cầm bát ăn ngấu nghiến.
Sau bữa cơm, Chân Nguyệt với Kiều Trần thị: "Ngày mai chúng sẽ nấu thịt trở . Cứ lén lút nấu trong nhà là , một ngày chay tịnh như cũng đủ ."
Kiều Trần thị lo lắng thôi: "Này ... ... nhưng nếu phát giác thì ?"
Chân Nguyệt khẽ: "Ai mà phát giác chứ? Trời cao Hoàng đế xa, phương Bắc đang loạn lạc, triều đình e cũng chẳng thể quản nổi nhiều chuyện như ."
Kiều Triều gật đầu: "Không , ngày mai cứ nấu thịt. Bằng , cũng cho thêm chút gia vị đồ ăn, chứ e rằng đám hài tử sẽ chẳng thiết ăn uống gì."
Kiều Trần thị thở phào: "Được , chúng cứ lén là ."
Trong phòng, A Sơ cùng A Trọng đang tập chữ. Cả hai phạt vì những trò tinh nghịch .
Mèo Dịch Truyện
Tại huyện thành, Tiền thị dòng tị nạn từ phương Bắc đổ về ngày một nhiều, trong lòng bất an khôn xiết. Nàng giữ ba hài tử ở hậu viện, cho chúng ngoài vì sợ kẻ gian bắt .
Kiều Triều trầm giọng với Kiều Nhị: "Đương gia, chúng đóng cửa hàng về nhà . Ta thấy lòng bất an vô cùng."
Kiều Nhị cân nhắc một lát: "Cửa hàng còn hàng hóa tồn đọng nhiều, nếu bỏ về ngay thì e hỏng mất. Đợi bán thêm vài ngày nữa về."