Chân Nguyệt khẽ : "... Những chuyện khác quả thực hề ảnh hưởng."
Kiều Trần thị lo lắng hỏi: "Chẳng còn phương kế nào ?"
Kiều Triều đáp: "Ta cũng . Có thể một ngày nào đó tổ tiên sẽ phù hộ chăng. Dù cũng là do trời định, do duyên mà thôi."
A Sơ ngây thơ hỏi: "Phụ mắc bệnh ?"
Chân Nguyệt , gắp cho nhi tử một khối thịt: "Không bệnh . Chỉ là về , trong nhà chúng chỉ một con là hài nhi mà thôi."
A Sơ đáp: "Thế Tiểu Niên tỷ tỷ và A Đóa là hài nhi ?"
Chân Nguyệt khẽ: "Ý là, phụ và mẫu con chỉ một con là cốt nhục ruột thịt mà thôi."
A Sơ vui vẻ đáp: "Vậy khi con lớn khôn, con sẽ phụng dưỡng phụ và mẫu thật ."
Chân Nguyệt khẽ mỉm : "Được, nhớ kỹ lời nhé, giờ thì dùng bữa thôi."
Mèo Dịch Truyện
Kiều Trần thị , thêm lời nào, chỉ Chân Nguyệt với ánh mắt đầy thấu hiểu, lo lắng cho hòa khí phu thê họ vì chuyện , bà liền nhanh chóng chuyển lời: "Phải , một hài tử như A Sơ là đủ lắm ."
Kiều Đại Sơn cũng gật đầu đồng tình: "Một đứa con là . Như nhà Doãn gia ở thôn bên cạnh, dù hài tử, cuối cùng cũng chỉ nhận nuôi một đứa."
Kiều Trần thị liền tiếp lời: "Chẳng cần nhận nuôi , lão đại nhà A Sơ là đủ ."
" đúng đúng, cần nhận nuôi."
Chân Nguyệt đùa vui: "Nếu thích nữ nhi, chúng thể nhận nuôi thêm một nữ nhi nữa cũng ."
Kiều Trần thị vội vàng : "Không cần , hài tử nhà vẫn là nhất."
Sau , khi Kiều Tam dịp trở về nhà, Mạn Châu kể cho chuyện Kiều Triều thể sinh thêm hài tử.
Kiều Tam ngạc nhiên thốt lên: "Chuyện thể!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-697.html.]
Mạn Châu liền nhắc nhở: "Đại ca tự đấy, nhưng đừng hỏi nhé, sẽ tổn thương tấm lòng của ."
Kiều Tam thở dài: "Được , sẽ hỏi."
Mạn Châu đáp: "Dù thì đại ca cũng A Sơ , cũng chẳng gì đáng lo ngại. Còn , chỉ mong hài tử trong bụng là một nhi tử."
Kiều Tam vuốt ve bụng nương tử, ân cần : "Dù là nam hài nữ hài, cũng đều yêu quý. Triều đình trưng nữ binh, như cũng ." Miễn lo lắng.
Mạn Châu trừng mắt liếc : "Không , sinh nhi tử mới yên lòng. Cửa tiệm của nhà còn cần kế thừa."
Tư tưởng trọng nam khinh nữ ăn sâu lòng nàng. Hoặc thể , hầu hết nữ nhân trong thời đại đều nghĩ như . Nàng luôn mong một nhi tử.
Kiều Tam : "Muội chớ nhắc chuyện mặt đại tẩu, bằng sẽ mắng cho. Lúc nhị tẩu vẫn luôn nhi tử, còn khiến Tiểu Niên tủi nên đại tẩu mắng cho một trận trò, đại tẩu hài tử trong nhà đều đối xử bình đẳng."
Kiều Tam tiếp lời: "Nữ nhi cũng đó thôi. Sau , cửa tiệm để cho A Đóa kế thừa cũng chứ ?" Đại tẩu nhi tử ắt hẳn thấy nam nữ như , dù nàng cũng nữ nhi.
"Sao mà giống ? Nữ nhi gả là nhà khác. Như gả về đây, cửa hàng nhà chia về nhà đẻ của ?"
"Ừ, đúng . thôi, đừng chuyện mặt A Đóa."
"Ta , cũng thương A Đóa mà. Sau , sẽ chuẩn của hồi môn đầy đủ cho con bé."
"Được, ."
Sau khi Kiều Tam trở về huyện thành, kể chuyện của Kiều Triều cho Kiều Nhị , và từ đó cả nhà đều về chuyện Kiều Triều " thể" sinh thêm con.
Đến ngày hội họp kế tiếp, Kiều Nhị và Kiều Tam cũng từ huyện thành trở về. Kiều Triều chỉ cần ánh mắt đầy vẻ đồng cảm của họ, liền rõ câu chuyện truyền tới tai.
Kiều Triều thầm nghĩ: Thật sự cần quá lo lắng, vẫn thể!
Kiều Nhị ân cần dặn dò Tiểu Niên: "Sau con chăm sóc thật cho A Sơ nhé." Là cốt nhục duy nhất của đại ca, đứa nhỏ tất bảo hộ chu . Nếu bất trắc, đại ca và đại tẩu trông cậy ?