Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-09-25 06:04:29
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cắn chặt răng, Kiều Tam kéo tay áo che gương mặt, cất tiếng rao: "Hẹ tráng... tráng dương, ba văn tiền một cân, chư vị mau mau ghé xem!"

 

Tiếng rao cất lên khiến nhiều xung quanh ngoái đầu . Có kẻ tò mò đến hỏi: "Hẹ ba văn tiền một cân ư? Đắt đỏ như , mà liệu nó thực sự công hiệu chăng?"

 

Kiều Triều điềm tĩnh đáp: "Rau hẹ nhà giống loại bình thường. Ngươi thử xem, rau hẹ há chẳng to lớn hơn, tươi hơn hẳn ? Hãy mua một cân về dùng thử, ắt sẽ thấy công hiệu tức thì."

 

Vị khách nọ đáp: "Được thôi, hãy cân cho một cân."

 

Kiều Nhị lập tức cân rau cho vị khách .

 

Một bên cạnh quen vị Trần Nhị liền cất tiếng trêu ghẹo: "Trần Nhị, ngươi cần đến vật ? Chẳng lẽ "bất lực" ?"

 

Cả đám lập tức đều bật rộ lên.

 

Trần Nhị phẩy tay áo, đáp: "Đi , lũ các ngươi hiểu gì mà lắm lời. Ta vốn dĩ một đêm ba lượt, nay dùng thêm hẹ , e rằng sẽ đạt tới bảy lượt! Hừ, đường đường chính chính mà mua, nào giống lũ các ngươi, lẽ chỉ dám lén lút mà thôi!"

 

Mọi phá lên , vì ai cũng hiểu, hiệu thuốc danh tiếng nhất vùng thường bày bán các loại tráng dương bổ thận cho phái mạnh, song kẻ nào mua cũng lén lút giấu giếm.

 

Nghe , kẻ khác hưởng ứng theo: "Để mua thử xem đạt tới tám lượt chăng!"

 

Trần Nhị bật : "Một đêm tám lượt? Ngươi kiệt quệ bỏ mạng đó ?"

 

Kẻ lớn: "Ngươi như bảy lượt bỏ mạng !"

 

Chuyện trò rôm rả khiến khí thêm phần náo nhiệt. Nhờ khí sôi nổi đó, Kiều Triều và Kiều Tam bán thêm vài cân rau hẹ.

 

Chẳng mấy chốc , hai vị phu nhân che mặt bằng quạt lụa tới, khẽ hỏi nhỏ: "Xin cho chúng hai cân."

 

Kiều Nhị đáp nhanh: "Vâng, ngay đây!"

Mèo Dịch Truyện

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-69.html.]

 

Cứ thế, rau hẹ đắt hàng mà hết sạch.

 

Bên cạnh, một kẻ bán rau hẹ khác đang nén nổi bực dọc mà quan sát. Gã cũng bày bán rau hẹ, song giá chỉ một văn tiền một bó mà nào ai thèm ngó tới, trong khi Kiều Triều bán ba văn một cân mà vẫn cháy hàng?

 

Không nén nổi bực dọc, ông gào lớn: "Rau hẹ đây, một văn tiền một bó!"

 

Ngay lập tức, kẻ đầu hỏi: "Ba văn tiền một cân đúng ? Cho một cân!"

 

Kẻ bán hàng vội đáp: "Không, một văn tiền thôi."

 

Vị khách nhíu mày: "Không ba văn ? Dường như hẹ loại ba văn." Sau khi xem xét kỹ, bèn hỏi: "Loại hẹ ba văn tiền ?"

 

Kẻ bán hàng đành giải thích: "Bán hết ."

 

Vị khách nọ tỏ vẻ vui, vung tay áo: "Vậy thì thôi, mua nữa."

 

Người bán rau thở dài, lẩm bẩm một : "Hẹ nào mà chẳng là hẹ, cớ chê bai?"

 

Hôm đó, Kiều Triều và các bán tổng cộng gần hai trăm văn tiền. Kiều Triều dùng một trăm văn mua lương thực và một ít thịt, còn tám mươi văn thì mang về nhà.

 

Cả ba trở về mệt mỏi rã rời một ngày dài đường, rao bán hàng. Trên đường, mỗi chỉ kịp ăn một chiếc bánh ngô nướng để tạm lót .

 

Tiền thị thấy bọn họ trở về vội vàng chuẩn bữa tối. Chân Nguyệt cầm tám mươi văn tiền phân chia, mỗi mười văn, kể cả . Ba mươi văn còn thì đưa cho Kiều Trần thị cất giữ.

 

Chân Nguyệt đăm chiêu tiền, nàng khẽ : "Dường như vẫn còn thiếu thốn ít nhiều."

 

Kiều Trần thị nhận lấy tiền: "Thiếu thốn gì chứ, tiền nào ít ỏi gì. Lão đại lụng nửa tháng trời mới kiếm hơn trăm văn, nay chỉ một ngày ngần , coi như quá ."

 

 

Loading...