Kiều Trần thị : "Kẻ mới cũng gả đó , lẽ nào chuyện?"
Chân Nguyệt hỏi tiếp: "Hiện giờ tình hình Triệu gia ?"
Kiều Trần thị thở dài: "Ta cũng chẳng rõ mười mươi, ngày tai họa giáng xuống, mà chẳng thể trừng phạt chúng. Thế mà lũ súc sinh vẫn sống an như . Thiệt là bất công ! Nữ nhi nhà chịu bao nỗi khổ sở, còn Triệu gia chúng ung dung tự tại thế !"
Kiều Triều : "Để sai dò la tình hình của chúng."
Chân Nguyệt gật đầu: "Nếu Tiểu Hoa lọt mắt bọn chúng ở huyện thành, e rằng chúng còn tìm đến quấy nhiễu. Ta chỉ lo chúng ngày ngày quấy phá, ảnh hưởng tới việc ăn của Kiều gia. Ta tính toán lên huyện thành một chuyến."
Kiều Triều lập tức : "Vậy cũng cùng nàng."
Tiểu A Sơ chấp chới: "Con cũng cùng !"
Chân Nguyệt nhi tử nghiêm giọng : "Con cứ ở nhà , mỗi ngày còn sách nữa. Nương giải quyết đại sự, con ngoan ngoãn ở nhà."
Tiểu A Sơ buồn rười rượi cúi đầu: "Phụ mẫu đều vắng, con ở nhà lẻ loi một ."
Chân Nguyệt: "Nãi nãi và gia gia đều ở nhà, con ở bầu bạn cùng ?"
Tiểu A Sơ lắc đầu, giọng nhỏ dần: "... Không . Chỉ là tiểu nhi vẫn thích kề cận phụ mẫu hơn."
Chân Nguyệt: "Chuyện định. Ngày mai chúng sẽ lên huyện thành. Ta cần chuẩn chút hành trang."
Kiều Triều cũng dậy: "Ta cũng sẽ cùng nàng chuẩn ."
—
Bên phía Triệu gia, Triệu Vĩnh cùng đồng bọn đang lén lút dõi theo cửa hàng của Kiều Nhị. Chúng thấy Tiền thị tươi tiếp chuyện khách hàng, buôn bán tấp nập, Kiều Nhị bận rộn đếm bạc, còn Tiểu Hoa đang phụ giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-682.html.]
Triệu Vĩnh thì thầm: "Nương, ? Người gọi Kiều Nhị là lão bản, còn gọi tức phụ nhà Kiều Nhị là lão bản nương!"
Triệu lão bà tử Tiểu Hoa đố kỵ: "Ngươi thấy Tiểu Hoa ăn vận thế nào ? Còn lộng lẫy hơn cả Tiểu Phượng nhà chúng . Ta còn thấy Tiểu Hoa nữa chứ!"
Triệu Vĩnh đảo mắt quanh: "Còn Tiểu Thảo thì ? Chẳng thấy bóng dáng ?"
Triệu lão bà khẽ nhíu mày: "Chắc Tiểu Thảo ở nhà với phụ mẫu của Kiều Nhị. Ta nhớ Kiều gia ba , e rằng những khác đều ở nhà."
Mèo Dịch Truyện
Triệu Vĩnh băn khoăn: "Nương, chúng nên qua đó nhận Tiểu Hoa chăng?"
Triệu lão bà tử lắc đầu: "Mới hôm qua ngươi đòi nhận Tiểu Hoa, Tiền thị mắng nhiếc một trận. Cả đám cũng hùa trợ giúp nàng. Nếu chúng qua đó bây giờ, chẳng giống y như hôm qua ?"
Bà trầm ngâm một lát : "Thôi thì về , bàn bạc kỹ càng hơn nữa."
"Được."
Cả đám lén lút rời . Một qua đường tình cờ nhận Triệu Vĩnh, lập tức chạy đến cửa hàng của Kiều Nhị báo tin cho Tiền thị.
Người niềm nở thưa: "Lão bản nương, sáng an lành!"
Tiền thị tươi đáp lời: "Chúc mừng phu nhân buổi sớm an lành! Chẳng phu nhân chọn mua thứ gì? Hôm nay dưa non tươi rói, dưa nước cũng ngọt thanh. Phu nhân mua về nấu canh ?"
Vị phụ nhân liền hạ giọng, ghé sát Tiền thị thì thầm: "Ta trông thấy kẻ , chính là tên Triệu Vĩnh đó."
Tiền thị chợt liếc quanh, giọng cũng khẽ nhỏ : "Hắn đang ở chốn nào?"
"Bọn chúng khuất bóng. Ta thấy chúng lén lút ở phía bên , lén trộm cửa tiệm của gia đình ngươi. Các ngươi nên đề phòng cẩn mật."
Vị phụ nhân nọ liếc mắt về phía quầy, thấy Tiểu Hoa đang cặm cụi ghi sổ sách liền khỏi tấm tắc ngợi khen: "Ngoại sanh nữ của thật lanh lợi, chỉ tiếc đành một phụ như thế."