Tiền thị chợt nhớ bộ mặt khốn nạn của nhà Triệu gia khi đại cô tỷ mất, bèn nghiến răng : "Không Triệu gia giờ đây thế nào ! Chỉ mong tai ương cuốn sạch bọn chúng , cái đám vô lương tâm đó! Hừ!"
Kiều Nhị vỗ nhẹ vai nàng an ủi: "Đừng nghĩ đến bọn đó gì nữa. Dù thì, cuộc sống của chúng giờ đây cũng khá giả hơn nhiều ."
"Phải đó."
Vài ngày , Chân Nguyệt, Kiều Triều cùng Kiều Trần thị dẫn Tiểu Hoa lên huyện thành, Tiểu A Sơ cũng phép cùng .
Tiểu A Trọng thấy ca ca, liền reo lên nhào tới: "Ca ca—"
Tiểu A Sơ cố gắng bế lên, song vì sức lực còn non yếu, chỉ ôm lấy một chốc, đành buông tay: "Đệ ."
Tiền thị thấy đến, vội vàng mời : "Đại ca, đại tẩu, nương, cả nhà tề tựu đông đủ thế ?"
Chân Nguyệt đáp: "Ta đưa Tiểu Hoa đến đây. Muội hãy sắp xếp thỏa cho con bé , cùng đại ca còn dạo chợ mua sắm ít đồ dùng."
Kiều Trần thị bảo: "Ta sẽ cùng Tiểu Hoa. Các con mua sắm xong xuôi thì hãy qua đón ."
"Dạ, nương."
Tiền thị dẫn Tiểu Hoa cùng Kiều Trần thị trở về phủ. Chân Nguyệt và Kiều Triều thì dắt Tiểu A Sơ dạo bước phố thị. Trước khi chia xa, hai tiểu hài tử A Sơ và A Trọng ôm chặt lấy , quyến luyến chẳng rời xa:
"Ca—"
"Đệ—"
Chân Nguyệt bật : "... Được , chờ lớn khôn sẽ về nhà cùng con học hành, lúc đó hai con thể bên rời nửa bước."
Kiều Triều trêu ghẹo: "Hay bảo nương con sinh thêm một hài tử nữa cho con?"
Chân Nguyệt trừng mắt: "Thôi ngay!" Nàng nào sinh thêm, chăm sóc hài tử quả thực phiền hà vô cùng.
Kiều Triều ôm vai nàng, : "Ta sai , sai ."
Tiểu A Sơ liền hỏi: "Nếu thêm , nương liệu còn yêu thương ? Ta cần mới . Nhà Đào Tử mới, ngày nào Đào Tử cũng lao động vất vả, thức ngon vật lạ trong nhà đều dành hết cho ."
Tiểu hài tử nào chẳng còn thưởng thức món ngon nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-678.html.]
Kiều Triều : "A Trọng cũng là của con mà."
Tiểu A Sơ lắc đầu: "Không giống."
"Sao giống?"
"Vì A Trọng là con của thẩm thẩm, còn con mới là con của nương."
Chân Nguyệt xoa đầu Tiểu A Sơ: "Được , nương sẽ sinh thêm hài tử nào nữa , chỉ mỗi con là bảo bối của nương thôi. Nhanh chân lên nào, nếu về trễ, nương sẽ bỏ con đây đấy."
Tiểu A Sơ hoảng hốt: "Nương chẳng lẽ bỏ rơi con ?"
"Nương về nhà, để con ở đây."
"Không ! Tuyệt đối ! Con về cùng nương! Đệ , bảo trọng!"
Tiểu A Trọng thút thít: "Ca ca—"
Tiền thị ôm lấy Tiểu A Trọng dỗ dành: "Được , cứ để ca ca ."
Tiểu A Sơ nắm lấy tay Chân Nguyệt cùng Kiều Triều, bước hiếu kỳ ngắm vật xung quanh. Bỗng thấy đang bày bán kẹo hồ lô, nhi tử liền chỉ trỏ nũng nịu đòi mua.
Chân Nguyệt liền mua cho nhi tử một xiên. chỉ cắn một miếng, Tiểu A Sơ nhăn mặt phụng phịu: "Chẳng ngon chút nào, sánh bằng kẹo nương ."
Chân Nguyệt bèn răn dạy: "Chính con tự đòi mua, ăn cho hết, lãng phí. Nếu ăn nữa, thì để cha con ăn. Ta đây động đũa ."
Tiểu A Sơ vội vàng chìa xiên kẹo sang cho Kiều Triều. Kiều Triều cắn một miếng, cũng chẳng nhịn mà nhíu mày: quả bên trong thì chua chát gắt cổ, lớp đường bọc ngoài còn đắng, quả thực khó nuốt vô cùng.
"Ta cũng chẳng ăn nổi , con hãy ăn hết , chính con đòi mua cơ mà." Kiều Triều đoạn trả xiên kẹo cho Tiểu A Sơ.
Tiểu A Sơ cuối cùng đành ngậm ngùi rưng rưng nước mắt mà ăn hết xiên kẹo hồ lô. hài tử vốn dĩ mau quên, chẳng mấy chốc nhi tử vui vẻ trở khi Chân Nguyệt mua cho một món đồ chơi nhỏ, còn Kiều Triều sắm cho nhi tử một thanh kiếm gỗ nhỏ. Tiểu A Sơ cầm thanh kiếm gỗ trong tay, đôi mắt bé con sáng rỡ, vui mừng ngẩng đầu lên: "Cha! Con học luyện kiếm!"
Kiều Triều mỉm : "Chờ con lớn thêm chút nữa học."
Mèo Dịch Truyện
Sau đó, ba tiếp tục đến y quán. Chân Nguyệt sắm cho Kiều Triều và Tiểu A Sơ mỗi một bộ y phục mới, bởi lẽ tiết trời sắp chuyển hè, cần chuẩn cho cả nhà.